Thư ngỏ của Raskolnikov gửi Stalin

Tôi sẽ nói sự thật về bạn

Điều tồi tệ hơn bất kỳ lời nói dối nào.*

[*Từ vở kịch Woe from Wit của Griboyedov, Màn III, Cảnh 9.]

 

Stalin, ông đã tuyên bố rằng tôi là một ‘kẻ sống ngoài vòng pháp luật’. Bằng cách làm như vậy, ông đã trao cho tôi những quyền tương ứng – hay chính xác hơn là sự thiếu quyền – giống như tất cả các công dân Liên Xô, những người sống dưới sự cai trị của ông như kẻ ngoài vòng pháp luật.

Về phần mình, tôi trả lời ông với sự có đi có lại toàn diện: Tôi trả lại cho ông tấm vé vào ‘vùng đất xã hội chủ nghĩa’ mà ông đã xây dựng và với chế độ của ông tôi xin đoạn tuyệt. Dầu cho giờ đây đã ca khúc khải hoàn, cái ‘Chủ nghĩa xã hội’ đó chỉ có thể tìm chỗ cho những người xây dựng nên nó sau song sắt nhà tù, nó cũng đã xa rời chủ nghĩa xã hội thực sự vì chế độ chuyên chế độc tài cá nhân của ông không có bất kỳ điểm chung nào với chế độ chuyên chính của giai cấp vô sản.

Sẽ chẳng ích gì cho ông nếu nhà cách mạng đáng kính Narodnaya Volya NA Morozov, người được trao Huân chương, khẳng định rằng chính nhờ ‘chủ nghĩa xã hội’ này mà ông ấy đã có hai mươi năm cuộc đời dưới hầm của pháo đài Shlisselburg. [1a]

Sự bất mãn ngày càng gia tăng trong công nhân, nông dân và giới trí thức đòi hỏi cấp bách phải có một thủ đoạn chính trị sắc bén mà chỉ có thể so sánh với việc Lênin hướng tới Chính sách kinh tế mới năm 1921. Dưới áp lực của nhân dân Liên Xô, ông đã ‘ban hành’ một hiến pháp dân chủ. Nó đã được cả nước đón nhận với sự nhiệt tình chân thành.

Việc thực hiện trung thực các nguyên tắc dân chủ của hiến pháp năm 1936 sẽ đồng nghĩa một giai đoạn mới trong việc mở rộng nền dân chủ Xô Viết vì nó vốn thể hiện hy vọng và nguyện vọng của toàn thể nhân dân,.

Nhưng, trong suy nghĩ của ông, mọi hành động chính trị đều đồng nghĩa với gian lận và lừa dối. Ông đã nuôi dưỡng một loại chính trị không có đạo đức, loại quyền lực mà không có sự trung thực, chủ nghĩa xã hội mà không có tình yêu đối với nhân loại.

Ông đã làm gì với hiến pháp vậy, Stalin?

Lo sợ các cuộc bầu cử tự do là một ‘bước nhảy vào điều chưa biết’, điều sẽ đe dọa quyền lực cá nhân của mình mà ông đã chà đạp lên hiến pháp như thể nó chỉ là một mớ giấy lộn. Ông đã biến các cuộc bầu cử thành một trò hề khốn nạn, một cuộc bỏ phiếu cho một ứng cử viên duy nhất, và ông đã lấp đầy các phiên họp của Xô Viết Tối cao bằng những bài thánh ca và sự hoan nghênh để vinh danh chính mình. Trong khoảng thời gian giữa các phiên họp, ông lặng lẽ tiêu diệt những đại biểu ‘có thiện chí’, cười nhạo quyền miễn trừ của họ và nhắc nhở mọi người rằng chủ nhân của vùng đất Xô Viết không phải là Xô Viết Tối cao mà là bản thân ông mà thôi.

Ông đã làm mọi thứ có thể để làm mất uy tín của nền dân chủ Liên Xô, cũng như làm mất đi uy tín của chủ nghĩa xã hội. Thay vì đi theo con đường của ngã rẽ do hiến pháp chỉ ra, ông đang trấn áp sự bất mãn ngày càng tăng bằng vũ lực và khủng bố. Sau khi dần dần thay thế chế độ chuyên chính của giai cấp vô sản bằng chế độ độc tài cá nhân của mình, ông đã mở ra một giai đoạn mới sẽ đi vào lịch sử cách mạng của chúng ta với tên gọi “thời kỳ khủng bố”.

Không ai ở Liên Xô cảm thấy an toàn. Không ai bước lên giường mà chắc được mình có thoát khỏi sự bắt giữ trong đêm hay không. Không có lòng thương xót cho bất cứ ai. Người công chính cũng như kẻ có tội, anh hùng của Tháng Mười cũng như kẻ thù của cách mạng, người bôn-sê-vích già cũng như kẻ không đảng phái, nông dân tập thể cũng như ngài đại sứ, dân ủy với công nhân, trí thức với nguyên soái của Liên bang Xô Viết – tất cả đều phải chịu những đòn roi như nhau từ ông, tất cả đều bị cuốn vào vòng xoay ma quỷ đẫm máu của ông.

Giống như khi một ngọn núi lửa phun trào, những tảng đá khổng lồ như sấm sét đâm sầm vào miệng núi lửa, thì toàn bộ các tầng lớp xã hội Xô Viết đang bị chia cắt và rơi xuống vực thẳm.

Ông bắt đầu bằng các biện pháp đẫm máu chống lại những người theo chủ nghĩa Trotskyist, Zinovievist và Bukharinist trước đây, sau đó ông tiến hành tiêu diệt những người Bolshevik cũ, tiếp tới tiêu diệt các cán bộ trong và ngoài Đảng lớn lên trong cuộc nội chiến và gánh trên vai họ nhiệm vụ của Kế hoạch 5 năm đầu tiên, và sau chót là một cuộc tàn sát hướng tới Đoàn Thanh niên Cộng sản.

Ông núp đằng sau khẩu hiệu đấu tranh chống ‘gián điệp Trotskyist-Bukharinist’. Nhưng không phải là quyền lực đã nắm chắc trong tay ông hay sao, đâu có ai có thể ngồi lên một vị trí chịu trách nhiệm mà chưa có sự cho phép của chính ông.

Ai đã đặt những kẻ được gọi là ‘kẻ thù của nhân dân’ vào những vị trí trọng trách nhất trong nhà nước, Đảng, quân đội và ngành ngoại giao? Joseph Stalin.

Ai đã gieo cái gọi là ‘những kẻ phá hoại’ vào tất cả các kẽ hở của Đảng và bộ máy Xô Viết? Joseph Stalin.

Hãy đọc các biên bản cũ của Bộ Chính trị: chúng chứa đầy những cuộc hẹn và vị trí của không ai khác ngoài các ‘gián điệp Trotskyist-Bukharinist’, ‘những kẻ phá hoại’ và ‘những kẻ nghi binh’ – và bên dưới chúng phô trương trịnh trọng một chữ ký: J. Stalin.

Rồi ông tự cho mình là một kẻ khờ khạo dễ tin người, bị một số con quái vật lễ hội đeo mặt nạ dắt mũi trong nhiều năm liên tục.

‘Tìm kiếm và chuẩn bị vật tế thần,’ ông thì thầm với tay sai của mình, và rồi nhiều người bị bắt và cam chịu hy sinh, gánh chịu những tội lỗi do chính ông đã phạm phải.

Ông đã xiềng xích đất nước bằng phương tiện khủng bố đáng sợ đến nỗi mà ngay cả một người đàn ông dũng cảm nhất cũng không dám ném thẳng sự thật vào mặt ông.

Những làn sóng tự phê bình ‘không tôn trọng con người’ sẽ chết một cách trịnh trọng dưới chân ngai vàng của ông.

Vâng quý ngài không thể sai lầm, giống như Giáo hoàng! Không bao giờ phạm sai lầm!

Nhưng người dân Liên Xô biết rất rõ rằng ông phải chịu trách nhiệm về mọi thứ, bởi ông là người thợ rèn đang rèn giũa ‘hạnh phúc chung’!

Với sự trợ giúp của những trò giả mạo bẩn thỉu, ông đã tổ chức các phiên tòa trong đó Tính phi lý của các lời buộc tội vượt xa các phiên tòa xét xử phù thủy thời trung cổ mà ông đã học được từ sách giáo khoa của trường dòng.

Ông biết rằng Pyatakov đã không bay tới Oslo, rằng Maxim Gorky đã chết một cách tự nhiên, và rằng Trotsky đã không làm trật ray chuyến tàu nào. Nhận thức được rằng tất cả đều là dối trá, ông vẫn thúc đẩy tay sai của mình: Hãy vu khống đi, điều gì đó sẽ luôn được đính vào từ sự vu khống.’

Như ông đã biết, tôi chưa bao giờ là người theo chủ nghĩa Trotskyist. Ngược lại, tôi đã tiến hành một cuộc đấu tranh tư tưởng chống lại tất cả những người chống đối, cả trên báo chí và trong các cuộc họp rộng rãi. Ngày nay tôi cũng không đồng ý 100% với quan điểm chính trị của Trotsky, với chương trình và chiến thuật của ông ta. Trong khi khác với Trotsky về từng nguyên tắc, tôi coi ông ấy là một nhà cách mạng trung thực. Tôi không tin và sẽ không bao giờ tin vào sự ‘thoả thuận’ của ông ta với Hitler và Hess.

Ông là một đầu bếp chuyên chế biến các món ăn giàu gia vị mà người bình thường có thể tiêu hóa được.

Trước lăng mộ Lenin, ai đã long trọng tuyên thệ thực hiện di chúc của Người và giữ gìn sự thống nhất của Đảng như con ngươi của mắt mình. Kẻ khai man, ông đã vi phạm di chúc của Lênin. Ông đã vu khống, làm nhục và bắn chết những người đã từng là bạn đồng hành của Lenin trong nhiều năm: Kamenev, Zinoviev, Bukharin, Rykov và những người khác, những người mà ông biết rõ về sự vô tội của họ. Trước khi họ chết, các người buộc họ phải thú nhận những tội ác mà họ không bao giờ phạm phải và tự bôi bẩn mình từ đầu đến chân.

Và những anh hùng của Cách mạng Tháng Mười giờ ở đâu? Bubnov ở đâu? Krylenko ở đâu? Antonov-Ovseyenko ở đâu? Dybenko ở đâu? Ông đã bắt họ, Stalin. [1]

Ông đã làm hỏng và làm vấy bẩn linh hồn của những người cộng tác với mình. Ông đã buộc những người dõi theo mình lội trong đau khổ và ghê tởm, qua những vũng máu do đồng đội và bạn bè của họ đổ xuống vừa mới ngày hôm qua.

Trong lịch sử dối trá của Đảng được viết dưới sự chỉ đạo của chính ông, ông đã cướp đi từ những người đã chết, những người mà ông đã sát hại và bôi nhọ, để lấy về cho mình tất cả những thành tích và công lao của họ với Đảng.

Ông đã phá hủy Đảng của Lenin, và trên bộ xương khô của nó, ông đã dựng lên một ‘Đảng của Lenin và Stalin’ mới, tạo thành một bình phong thuận tiện cho chế độ chuyên chế của mình. Ông đã tạo ra nó không phải trên cơ sở của một chương trình và chiến thuật chung, như bất kỳ đảng nào lẽ ra được xây dựng, mà trên cơ sở vô nguyên tắc của tình yêu và sự tận tâm đối với chính mình. Các thành viên của Đảng mới không bắt buộc phải biết chương trình của nó, mà thay vào đó họ có nghĩa vụ chia sẻ tình yêu dành cho Stalin, được báo chí hâm nóng mỗi ngày. Ông là một kẻ phản bội đã đoạn tuyệt với quá khứ của mình và phản bội chính nghĩa của Lênin!

Đồng chí long trọng tuyên bố khẩu hiệu tiến công của cán bộ mới. Nhưng có bao nhiêu trong số những người thăng cấp trẻ tuổi này đã mục nát trong ngục tối của ông? Ông đã bắn bao nhiêu trong số họ, Stalin? Với sự tàn ác bạo ngược, ông đã tiêu diệt những cán bộ hữu ích và cần thiết cho đất nước, bởi vì đối với ông, họ có vẻ nguy hiểm từ quan điểm của chế độ độc tài cá nhân.

Vào đêm trước chiến tranh, ông đã phá vỡ Hồng quân, tình yêu và niềm tự hào của đất nước chúng ta, thành trì sức mạnh của nó. Ông đã chặt đầu Hồng quân và Hải quân đỏ. Ông đã giết những chỉ huy tài năng nhất, những người được giáo dục qua kinh nghiệm trong chiến tranh thế giới và nội chiến, đứng đầu là Nguyên soái tài giỏi Tukhachevsky. Ông đã tiêu diệt những anh hùng của cuộc nội chiến, những người đã tổ chức lại Hồng quân theo kỹ thuật quân sự hiện đại nhất và khiến nó trở nên bất khả chiến bại.

Vào thời điểm nguy hiểm nhất của chiến tranh, ông đang tiếp tục tiêu diệt các nhà lãnh đạo của Quân đội, cũng như các chỉ huy cấp trung và cấp thấp. Thống chế Bhicher ở đâu? Nguyên soái Yegorov ở đâu? Ông đã bắt họ, Stalin.

Để xoa dịu tâm trí lo lắng, ông tự lừa dối đất nước bằng cách nói rằng Hồng quân thậm chí còn trở nên mạnh mẽ hơn trước, bất chấp nó đã suy yếu bởi những vụ bắt giữ và hành quyết này.

Mặc dù ông biết rằng quy luật khoa học quân sự yêu cầu chính sách chỉ huy một người trong quân đội, từ tổng tư lệnh cho đến trung đội trưởng nhưng ông đã khôi phục lại thể chế chính ủy ra đời từ những ngày đầu của Hồng quân và Hải quân Đỏ, khi chúng ta chưa có chỉ huy của riêng mình, và cần thực hiện giám sát chính trị đối với các chuyên gia quân sự rút ra từ quân đội cũ. Vì không tin tưởng vào các chỉ huy Đỏ, ông đang đưa quyền lực được phân chia vào Quân đội và phá hoại kỷ luật quân đội.

Dưới áp lực của người dân Nga, ông đang làm sống lại một cách đạo đức giả sự sùng bái những anh hùng trong lịch sử nước Nga – Alexander Nevsky và Dimitri Donskoi, Suvorov và Kutuzov – với hy vọng rằng trong cuộc chiến sắp tới, họ sẽ giúp đỡ ông nhiều hơn những Nguyên soái và Tướng quân mà ông đã xử tử.

Khai thác sự ngờ vực của ông đối với mọi người, các đặc vụ tận tâm của Gestapo và cơ quan tình báo Nhật Bản đã đánh bắt thành công trong vùng nước rắc rối mà ông đã khuấy động, chuyển cho ông một lượng lớn tài liệu giả để bôi nhọ những người giỏi nhất, tài năng nhất và trung thực nhất. Trong bầu không khí nghi ngờ, không tin tưởng lẫn nhau, gián điệp toàn cầu và toàn năng bị nhiễm độc của Ban Nội chính Nhân dân mà ông đã giao cho Hồng quân và cả nước, bất kỳ ‘tài liệu’ nào bị chặn đều được chấp nhận — hoặc giả vờ được thực hiện rằng nó đã được chấp nhận – như một bằng chứng không thể chối cãi. Bằng cách chuyển cho các đặc vụ của Yezhov các tài liệu giả mạo nhằm thỏa hiệp với các thành viên trung thực của phái bộ, ‘dịch vụ nội bộ của ROV’, với tư cách là Đại úy Voss, đã tìm cách phá hủy Đại sứ quán của chúng ta ở Bulgaria, từ người lái xe M.I. [2]

Ông đang tiêu diệt lần lượt các cuộc chinh phục quan trọng nhất của tháng 10. Với lý do chống lại ‘sự dao động của sức lao động’, các ông đã thủ tiêu quyền tự do lao động, bắt công nhân Liên Xô làm nô lệ và trói buộc họ vào các nhà máy. Ông đã hủy hoại cơ cấu kinh tế của đất nước, vô tổ chức ngành công nghiệp và giao thông vận tải, làm suy yếu quyền lực của người quản lý, kỹ sư và quản đốc, đi kèm với việc không ngừng sa thải và bổ nhiệm cùng với việc bắt giữ và săn lùng các kỹ sư, quản lý và công nhân mà ông gọi là ‘ những kẻ phá hoại ẩn giấu, chưa được tiết lộ’.

Sau khi làm cho công việc bình thường không thể thực hiện được, ông đã lấy cớ chống lại sự ‘vắng mặt’ và ‘đi trễ’ của công nhân, buộc họ phải làm việc dưới đòn roi và chất độc của những sắc lệnh hà khắc và phản vô sản.

Sự đàn áp vô nhân đạo của ông đang khiến cuộc sống của những người dân lao động Liên Xô không thể chịu đựng nổi, những người chỉ vì một hành vi vi phạm nhỏ nhất đã bị sa thải khỏi công việc của họ, với một lý lịch khiến họ bị nguyền rủa và bị đuổi khỏi nhà.

Giai cấp công nhân với chủ nghĩa anh hùng quên mình gánh chịu gánh nặng của lao động cường độ cao, tình trạng suy dinh dưỡng, nạn đói, đồng lương ít ỏi, không gian sống chật chội và thiếu thốn các nhu yếu phẩm. Họ tin rằng ông sẽ đưa họ đến chủ nghĩa xã hội, nhưng ông đã phản bội lòng tin của họ. Họ mong rằng, với sự thắng lợi của chủ nghĩa xã hội ở nước ta, khi ước mơ của những bộ óc lỗi lạc về một tình anh em vĩ đại của nhân loại được thực hiện, tất cả sẽ được sống trong hạnh phúc, bình yên.

Ông đã lấy đi ngay cả hy vọng đó: ông đã tuyên bố rằng chủ nghĩa xã hội đã được xây dựng hoàn chỉnh. Và những người công nhân, hoang mang, thì thầm hỏi nhau: ‘Nếu đây là chủ nghĩa xã hội, thì các đồng chí, chúng ta chiến đấu để làm gì?’

Xuyên tạc lý thuyết của Lênin về sự tàn lụi của nhà nước, cũng như bóp méo toàn bộ lý thuyết của chủ nghĩa Mác-Lênin, ông hứa, thông qua miệng của những ‘nhà lý luận’ mù chữ, sơ khai của ông, những người đã chiếm những vị trí mà Bukharin, Kamenev và Kamenev, Lunacharsky đã để lại, rằng sức mạnh của GPU sẽ được duy trì ngay cả dưới chế độ cộng sản. [3]

Ông đã tước đi mọi động lực làm việc của nông dân trang trại tập thể. Với lý do chống ‘lãng phí đất đai của trang trại tập thể’, ông đã bãi bỏ các mảnh đất riêng lẻ của họ, để buộc họ phải làm việc trên các cánh đồng của trang trại tập thể. [4]

Với tư cách là kẻ tổ chức nạn đói, ông đã làm mọi thứ có thể, bằng cả sự tàn bạo và độc ác của những phương pháp vô đạo đức, điển hình cho chiến thuật của ông, để làm mất uy tín ý tưởng tập thể hóa của Lênin trong con mắt của giai cấp nông dân.

Trong khi gọi giới trí thức một cách đạo đức giả là ‘muối của đất’, ông đã tước đoạt của nhà văn, học giả và nghệ sĩ thậm chí quyền tự do nội tâm tối thiểu nhất. Ông đã buộc nghệ thuật vào một chiếc áo bó buộc trong đó nó ngạt thở, khô héo và chết. Sự điên cuồng của cơ quan kiểm duyệt, bắt nguồn từ nỗi sợ hãi đối với ông, và sự phục tùng có thể hiểu được của các biên tập viên, những người trả lời mọi thứ bằng cái đầu của họ, đã dẫn đến tình trạng xơ cứng và tê liệt trong văn học Xô Viết. Một nhà văn không thể được xuất bản, một nhà viết kịch không thể đưa các vở kịch của mình lên sân khấu, một nhà phê bình không thể bày tỏ quan điểm cá nhân của mình, trừ khi anh ta nhận được con dấu phê duyệt chính thức.

Ông bóp nghẹt nghệ thuật Liên Xô bằng cách yêu cầu nó thể hiện màn liếm giày giống như triều thần, nhưng nó thích im lặng hơn, để không hát Hosannas ca ngợi ông. Ông đang giới thiệu một thứ nghệ thuật giả hiệu, bài thánh ca với sự đơn điệu nhàm chán về ‘thiên tài’ nổi tiếng của ông khiến người ta phải kinh ngạc.

Những kẻ bất tài với lối viết nguệch ngoạc tôn vinh ông như một á thần, ‘được sinh ra từ Mặt trời và Mặt trăng’, và ông, giống như một kẻ chuyên quyền phương Đông, thích thú với những lời tâng bốc thô thiển của họ.

Ông nhẫn tâm đè bẹp các nhà văn Nga, những người dù tài năng nhưng khốn thay không được ông yêu mến. Boris Pilnyak ở đâu? Sergei Tretyakov ở đâu? Alexander Arosev ở đâu? [5] Mikhail Koltsov ở đâu? Tarasov-Rodionov ở đâu? Galina Serebryakova, người có tội là vợ của Sokolnikov, ở đâu? Ông đã bắt họ đi mất rồi, Stalin!

Theo gương của Hitler, ông đã làm sống lại nạn đốt sách thời trung cổ. Tôi đã tận mắt chứng kiến ​​những danh sách dài, được chuyển đến các thư viện Liên Xô, những cuốn sách phải bị tiêu hủy ngay lập tức và vô điều kiện. Khi tôi làm đại sứ ở Bulgaria năm 1937, tôi thấy trong danh sách cấm, những tài liệu phải đốt, được gửi cho tôi có các tác phẩm của chính tôi, chỉ vì nó ghi lại những hồi ức lịch sử, Kronstadt và Petrograd năm 1917. Chống lại tên của nhiều tác giả được viết: ‘Tất cả các cuốn sách, tờ rơi và chân dung sẽ bị phá hủy.’

Các ông đã tước đoạt của các học giả Liên Xô – đặc biệt là những người làm việc trong lĩnh vực khoa học nhân văn – quyền tự do suy nghĩ khoa học tối thiểu mà nếu không có nó thì công việc nghiên cứu sáng tạo trở nên bất khả thi. Bằng âm mưu, gây rối và ngược đãi, những kẻ ngu dốt tự tin đang ngăn cản các học giả và nhà khoa học làm việc trong các trường đại học, phòng thí nghiệm và viện nghiên cứu.

Những người Nga lỗi lạc về học thức, danh tiếng khắp thế giới, như Viện sĩ Ipatiev và Chichibabin, [6] bạn có

*

bị cả thế giới tố cáo là ‘một đi không trở lại’, ngây thơ cho rằng ông bôi nhọ họ, nhưng ông chỉ làm ô nhục chính mình, bằng cách làm cho cả nước và dư luận thế giới biết sự thật đáng xấu hổ rằng các học giả và nhà khoa học giỏi nhất đã chạy trốn khỏi bạn. thiên đường, để lại cho bạn những ‘lợi ích’ mà bạn trao: căn hộ, ô tô và vé vào cửa phòng ăn của Hội đồng Nhân dân.

Bạn đang tiêu diệt các học giả và nhà khoa học tài năng của Nga. Tupolev, nhà thiết kế máy bay giỏi nhất của Liên Xô ở đâu? Bạn đã không tha cho anh ta. Bạn đã bắt Tupolev, Stalin!

Không còn cánh đồng nào, không còn góc nào để người ta có thể yên tâm làm công việc mà mình yêu thích. Đạo diễn sân khấu, nhà sản xuất đáng chú ý và nghệ sĩ xuất sắc Vsevolod Meyerhold không tham gia chính trị. Nhưng bạn cũng đã bắt anh ta, Stalin ạ!

Dù biết rằng, trong điều kiện ta thiếu cán bộ, mỗi nhà ngoại giao có học thức và kinh nghiệm đều đặc biệt quý giá đối với chúng ta, nhưng các ngươi đã lôi kéo họ về Mátxcơva và lần lượt tiêu diệt gần hết đại sứ Liên Xô. Ông đã phá hủy triệt để toàn bộ bộ máy của Ủy ban Đối ngoại Nhân dân. Phá hủy đây, đó và khắp nơi kho dự trữ vàng của đất nước chúng ta, những cán bộ trẻ của nó, bạn đã tiêu diệt những nhà ngoại giao tài năng và đầy triển vọng trong thời kỳ hoa nở của cuộc đời họ.

Vào thời điểm khủng khiếp của nguy cơ chiến tranh, khi mũi nhọn của chủ nghĩa phát xít nhắm vào Liên Xô, khi cuộc chiến ở Danzig và cuộc chiến ở Trung Quốc chỉ đơn thuần là chuẩn bị vũ khí cho sự can thiệp của Liên Xô trong tương lai, khi mục tiêu chính của Sự xâm lược của Đức và Nhật Bản là quê hương của chúng ta, khi phương tiện duy nhất có thể ngăn chặn chiến tranh là để Liên Xô công khai tham gia vào khối quốc tế gồm các quốc gia dân chủ, ký kết ngay khi có thể là một hiệp ước quân sự và chính trị với Anh và Pháp, bạn dao động, lưỡng lự, dao động như con lắc giữa các ‘trục’.

Trong tất cả các tính toán của ông về chính trị, cả bên ngoài và bên trong, ông tiến hành không phải từ tình yêu cái quê hương mà với ông thật xa lạ, mà từ nỗi sợ hãi động vật là bị đánh mất quyền lực cá nhân. Chế độ độc tài vô nguyên tắc của các ông chặn đường đất nước chúng ta tiến lên, như một khúc gỗ mục nát.

Ông, ‘Cha đẻ của các dân tộc’, đã phản bội những nhà cách mạng Tây Ban Nha để họ bị đánh bại, bỏ rơi họ cho sự thương xót của số phận và để các quốc gia khác chăm sóc họ. Hành động cứu người vĩ đại không nằm trong các nguyên tắc của ông. Khốn cho kẻ bị chinh phục! Ông không cần họ nữa.

Ông đã nhẫn tâm giết những công nhân, trí thức và thợ thủ công Do Thái chạy trốn khỏi chủ nghĩa man rợ của Phát xít, bằng cách đóng cửa đất nước chúng ta, nơi có thể cung cấp chốn ẩn náu thân thiện trong không gian rộng lớn của nó cho hàng nghìn người nhập cư.

Giống như tất cả những người yêu nước Liên Xô, tôi tiếp tục công việc của mình trong khi nhắm mắt làm ngơ trước nhiều thứ. Tôi đã im lặng quá lâu. Đối với tôi, thật khó để cắt đứt những ràng buộc cuối cùng của mình – không phải với ông và chế độ thối nát của ông, mà với tàn dư của Đảng cũ của Lenin, Đảng mà tôi đã là đảng viên gần ba mươi năm, và Đảng đã bị ông tiêu diệt chỉ trong ba năm. Đau đớn tột cùng khi bị tước mất quê hương.

Càng ngày, theo thời gian, lợi ích của chế độ độc tài cá nhân của ông sẽ xung đột không thể hòa giải với lợi ích của công nhân, nông dân, trí thức, lợi ích của cả nước, mà ông chế giễu, như một bạo chúa đã trỗi dậy đến quyền lực cá nhân.

Cơ sở xã hội của ông đang bị thu hẹp từng ngày. Điên cuồng tìm kiếm sự ủng hộ, ông dành những lời khen ngợi đạo đức giả cho ‘những người Bolshevik ngoài Đảng’, ông lần lượt tạo ra các nhóm đặc quyền mới, ông dồn sự ưu ái cho họ, ông đút cho họ ăn, nhưng ông chẳng thể đảm bảo những ‘caliph mới này trong một giờ’ không chỉ giữ lại các đặc quyền của họ mà ngay cả quyền sống của họ.

Bacchanal điên rồ của ông không thể tồn tại lâu. Danh sách các tội ác của ông là vô tận! Vô tận là điểm danh các nạn nhân của bạn! Không thể liệt kê chúng.

Sớm hay muộn, nhân dân Liên Xô sẽ đưa bạn vào bến tàu với tư cách là kẻ phản bội chủ nghĩa xã hội và cách mạng, kẻ phá hoại chính, kẻ thù thực sự của nhân dân, kẻ tổ chức nạn đói và giả mạo tư pháp.


F.Raskolnikov 17 tháng 8 năm 1939


*) Chú thích:

[1a] N.A Morozov (1854-1946), thủ lĩnh của tổ chức khủng bố Narodnaya Volya, đã trải qua những năm 1882-1905 ngồi tù ở pháo đài Shlisselburg. Sau Cách mạng Tháng Mười, ông được tặng thưởng Huân chương Lênin và Huân chương Cờ đỏ, được phong Viện sĩ danh dự. Ở đây, Raskolnikov nhắc đến Morozov vì những tuyên bố ca ngợi Stalin của ông lúc về già.

[1] Trong một phiên bản khác của ‘Thư ngỏ’, tại thời điểm này xuất hiện những từ sau: ‘Những người cận vệ già ở đâu? Chính ông đã bắn họ, Stalin.’ – BP

[2] ‘ ‘ROVS’ là tên viết tắt tiếng Nga của ‘Liên minh quân sự toàn Nga’, tổ chức của các cựu quân nhân Bạch vệ sống như những người di cư ở châu Âu. Năm 1927, Đại úy KA Voss, tham mưu trưởng đứng đầu ROVS ở Bulgaria, đã thành lập một cơ quan nội bộ cho mục đích bị cáo buộc là thực hiện công việc tình báo bí mật chống lại Liên Xô. Tuy nhiên, vào năm 1938, sau một số sự cố làm dấy lên nghi ngờ rằng Voss và các cộng sự của ông ta thực sự là điệp viên hai mang, ban lãnh đạo ROVS đã giải thể ‘cơ quan nội bộ’ này. Voss được cho là đã làm việc cho Gestapo trong cuộc xâm lược của Đức ở Nga.

[3] Trong một phiên bản khác của bức thư, tại thời điểm này xuất hiện những từ sau: ‘Không có gì ngăn cản bạn tuyên bố vào ngày mai rằng chủ nghĩa cộng sản đã được thiết lập. Bạn là một kẻ tầm thường thô lỗ, bạn đã làm mọi cách có thể để làm mất uy tín lý luận xây dựng chủ nghĩa xã hội của Lênin ở một quốc gia.’ – BP

[4] Trong một phiên bản khác của bức thư, những từ sau đây xuất hiện ở điểm này: ‘Với sự nhạo báng của ông đối với những người nông dân trong nông trại tập thể, ông đã đi xa đến mức áp đặt thuế thịt không phải trên đầu gia súc mà là trên một hecta đất.’ –  BP

[5] Alexander Aroscv (đã đề cập ở trên, tr.356, với tư cách là cấp phó của Muralov ở Mátxcơva), đã đặc biệt xúc phạm Stalin với tư cách là một nhà văn qua cuốn sách của ông, Km-ni (Cội nguồn), xuất bản năm 1953. Cuốn tiểu thuyết mô tả hoạt động của tổ chức ngầm Bolshevik trong thời Nga hoàng. ‘Nhân vật Vano, một người đàn ông im lặng, ủ rũ, thường xuyên hút tẩu, rõ ràng là nhằm đại diện cho Stalin. Lòng kiêu hãnh của Vano bị tổn thương vì anh ta chỉ là một trong số nhiều người thay vì là người đứng đầu, và lòng kiêu hãnh bị tổn thương này sinh ra sự ngờ vực, cay đắng và khinh miệt đối với người khác.’ (V. Zavashilin, Những nhà văn Xô Viết thời kỳ đầu, 1958, tr.20.)

[6] VN Ipatiev (1867-1952) và AE Chichibabin (1871-1945), cả hai nhà hóa học hữu cơ nổi tiếng, ‘không thể trở về’ sau các chuyến thăm nước ngoài vào năm 1930. Cuốn tự truyện của Ipatiev, Cuộc đời của một nhà hóa học (1946), mô tả những trải nghiệm đã khiến anh ta ‘đào tẩu’.

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận