Rosa Luxemburg bây giờ và hơn bao giờ hết – Hay tại sao Rosa là người nên đọc vào thời điểm này

Để trở thành một học sinh của Rosa Luxemburg, ngày nay chúng ta được hỗ trợ rất nhiều bởi các nhà xuất bản (hy vọng đang tiếp diễn) về các tác phẩm hoàn chỉnh của bà bằng tiếng Anh, bắt đầu với hai tập Rosa’s Economic Writing cho đến nay, về các nghiên cứu nhân học và về kinh tế. Chỉ điều này thôi cũng đủ để mở rộng gấp bốn lần những gì mà hầu hết những người cánh tả có thể biết về bà, thường người khác chỉ biết đến bà như một nửa  “tính tự phát” và sự bất đồng với Lenin.

Bây giờ, hơn bao giờ hết, tôi thấy mọi người lo lắng cả về tính tự phát và tính tiên phong. Họ nói rằng tất cả đều khủng khiếp hoặc tất cả đều ổn (thực ra điều này vay mượn một chút từ Mao). Những người cộng sản ghét những người vô chính phủ và những người vô chính phủ ghét những người cộng sản, về cơ bản, vì quá giống nhau về mọi mặt là sai lầm.

Ví dụ, bạn của tôi, David Graeber nói về quảng trường, việc đả đảo, phong trào áo gi lê vàng và tất cả các cuộc biểu tình ngang ngược trong tương lai, rằng:

“Những phong trào mới này không cần một đội tiên phong trí tuệ để cung cấp cho họ một hệ tư tưởng bởi vì họ đã có một hệ tư tưởng: Họ từ chối những đội trí thức tiên phong , họ nắm lấy tính đa dạng và nền dân chủ ngang của chính bản thân nó” – radioshackorsomesuch.com

Do đó là vì sao chúng ta cần có Rosa, để chống lại ý tưởng rằng tất cả những gì chúng ta cần đã có, nên chúng ta không cần một Đảng phái nào cả (mặc dù chúng ta không cần một Đảng cũ rít nào đó, chống lại các Đảng đang hoạt động, điều này sẽ chỉ dành cho những người có thể nêu tên các trạm của Kronstadt). Tức là, vô chính phủ sẽ bị vô hiệu.

Đồng thời, các “đồng chí cộng sản” cũng nổi giận cho rằng những kẻ vô chính phủ chống chủ nghĩa Lenin và những kẻ vô chính phủ  nói nhiều đang làm suy yếu vị thế lý luận của họ. Cứ làm như là sự trong sạch về mặt chính trị và triết học của họ đã được rửa tội và thánh hóa trong các cuộc đấu tranh của đội tiên phong dân quân trước đây chẳng hạn như… khoan, tôi,  đang ở đâu? Khi nào? Các cuộc đấu tranh lý thuyết đâu? Bọn họ chỉ biết về chủ nghĩa thâm nhập và hủy diệt đẫm máu. Fuck tụi này luôn.

Vì vậy, Rosa cùng với Đảng và trong sự cộng sinh của một loại hình vận động mới, hoạt động cùng với quần chúng – trở thành quần chúng, tìm kiếm sự đoàn kết của họ, cùng với Rosa, thành lập Đảng có thể tiếp tục hình thành theo thời gian. Vì thời gian là tất cả những điều bình thường và vô nghĩa nơi mà tất cả mọi người, trừ tầng lớp caviariste đều biết rằng mọi thứ đã trôi qua rất lâu rồi, khi những điều kiện tồi tệ hầu hết đều tự tìm đến họ, đến nỗi chúng ta quên mất quần chúng.

Do đó, Rosa giờ đây cần thiết hơn bao giờ hết.

Một vài từ ngắn gọn, mặc dù, trong sự tiếp nhận chung của Rosa, đặc biệt với câu hỏi về tính tự phát, thực sự có một sai lầm nguy hiểm và thất bại nếu cho rằng cam kết của Rosa với quần chúng đồng nghĩa với việc Đảng không có vị trí tổ chức tích cực nào trong các lực lượng giai cấp. Chắc chắn, cũng được thể hiện trong Thư (cùng một nhà xuất bản, tuy nhiên giá rẻ hơn), rất nhiều cách mà Luxemburg đã cam kết với các khuynh hướng và phe phái trong Đảng, trong Quốc tế và trong phong trào Cánh tả nói chung. Mối quan hệ của cô với Kautsky ngày càng rạn nứt theo thời gian, cuộc tranh cãi của bà với Lenin thực sự được giải quyết vào thời điểm diễn ra cuộc nổi dậy của Bolshevik, và giữa những lần Lenin đã đến thăm Rosa và chọc ghẹo con mèo của bà – và bị cào bởi con mèo con nói trên, bởi vì không phải con mèo nào cũng yêu Lenin liền hết. Sẽ là một quá trình để mèo yêu…

Luxemburg nhận thức rõ sự cần thiết phải có tổ chức Đảng và có thể hoạt động cùng với công nhân bất cứ khi nào có khả năng, và nếu không có tổ chức Đảng để nhanh chóng hoạt động cùng với cuộc nổi dậy ‘tự phát’, thì mọi thứ sẽ tan thành mây khối. Lắng nghe âm thanh của những cuộc phiêu lưu va chạm trên đá – chúng ta cần những cuộc phiêu lưu và những quần chúng đi trên đá (không phải những con nhện đá nằm chờ đợi với chủ nghĩa diệt vong). Rosa bây giờ hơn bao giờ hết. Mặc dù tổ chức đó phần lớn chỉ có thể thực hiện được vì sự tận tâm không mệt mỏi của Luxemburg, thúc giục cuộc nổi dậy hết lần này đến lần khác. Và thực sự, những điều mà bà tuyên bố thậm chí còn được thảo luận bởi nhiều người khác ngoài những nhà thám hiểm tại các chướng ngại vật vì tất cả chúng ta đều biết rằng cuộc nổi dậy của bà ấy đã bị dập tắt, bà ấy và người tình cũ của bà ấy bị sát hại bởi một kẻ phản cách mạng quân phiệt đàn áp. Không, sẽ rất nguy hiểm nếu không nhận ra rằng phản động luôn xảy ra và chúng ta cũng cần tổ chức phòng thủ khi bọn chúng tấn công. Nói, lắng nghe, đứng sang một bên, chờ đợi, tất cả những điều này tạo không gian cho những kẻ phản động – nếu có thể lấp đầy khoảng trống này bằng cách tiến về phía trước sẽ tốt hơn, lớn hơn và nhiều sức mạnh hơn.

Đọc Luxemburg có thể cho chúng ta thấy lý do tại sao nên đọc bà ấy bây giờ hơn bao giờ hết. Bà ấy không xuất hiện trong các bài viết của mình, hoặc thậm chí trong các hành động của bà ấy như được tiết lộ trong tiểu sử của bà , hoặc các bức thư, như một người có niềm tin mù quáng khi ra đường. Bà ấy đi chơi trên đường phố. Ngoài ra, bà đọc, bà ấy dạy học, bà ấy triển khai vô số chú thích và lập luận trong một cuộc luận chiến đang diễn ra trong việc tìm cách giảng dạy, nhưng bà luôn tạo không gian cho sự chiêm nghiệm, giáo dục và cuộc sống luận chiến hơn là sự tự phát đơn giản hoặc ngây thơ.

Nỗ lực của bà ấy là tạo mối liên hệ với những người trên đường phố và bà ấy đã làm điều này như một cam kết cả đời, và thông qua công việc lâu dài kiên nhẫn nhưng khẩn cấp, thông qua các buổi nói chuyện, lớp học, các cuộc họp viết và báo chí, với những người bên trong nơi làm việc và khu vực của tầng lớp lao động thành phố để xây dựng tổ chức xoay quanh các vấn đề như giờ làm việc, tiền lương, giá cả, sinh hoạt phí, tổ chức công việc và công lý cho phụ nữ, công lý cho những người lao động bị sát hại, công lý cho tất cả mọi người. Điều đó luôn thúc đẩy một lập luận tốt hơn và kết quả tốt hơn, khao khát có được ý tưởng được chấp nhận rằng giấc mơ cộng sản là điều có thể thành hiện thực. Có thể là do ý chí của bà ấy, nhưng như một minh họa và một mô hình cần được nhân rộng, con đường dẫn đến một cuộc cách mạng có thể duy trì được đã rõ ràng.

Bà với những người bạn cách mạng luôn hướng tới việc nâng cao năng lực bản thân cũng như năng lực của họ, thông qua lập luận để thể hiện ý chí, làm sáng tỏ và xây dựng năng lực cách mạng của bản thân. Và để có thể trình bày ý tưởng của mình trước quần chúng và bất cứ lúc nào cũng có thể phấn đấu cho cuộc nổi dậy mà sau cùng – và ngày nay đã diễn ra từ rất lâu . Bà luôn lắng nghe, bà không bao giờ im lặng, vì tham gia cách mạng thì phải nói lớn, nói những gì đang thấy, những gì đang diễn ra.

Và đọc, cẩn thận. Rosa không nói không với Đảng, không nói không với người tổ chức Đảng đi ra ngoài để nói chuyện với quần chúng, thúc giục họ bằng ‘ngọn lửa trong thâm tâm và tâm trí của họ’, nhưng bà ấy nói không với một Đảng đứng trên việc chuyên chính giai cấp, không chuyên chính Đảng hay chuyên chính bè phái –chính là “chuyên chính giai cấp” nghĩa là chuyên chính giai cấp ‘dưới hình thức rộng nhất có thể trên cơ sở quần chúng tham gia tích cực nhất, không giới hạn của nhân dân, của nền dân chủ không giới hạn ‘(Russian Revolution 1918).

Không có Đảng, Luxemburg không là gì cả, cách mạng không là gì, và quần chúng không có tiếng nói. Đảng là hình thức tổ chức phối hợp tốt nhất sự chuẩn bị sẵn sàng cần thiết để xây dựng cùng với cuộc nổi dậy tự phát của quần chúng khi thời cơ tốt nhất của nó đến. Trong nhiều trường hợp, tiềm năng của một cuộc nổi dậy như vậy có thể ít nhiều rõ ràng, nhưng nếu không có sự chuẩn bị tổ chức chặt chẽ, phong trào chính trị sẽ luôn không có kết quả, phải chịu những biến động tự phát theo nghĩa ngẫu nhiên – trái ngược với nhận thức đột ngột nói chung đó là lúc chúng ta đang chuẩn bị, và khi Đảng phục vụ quần chúng như một tiếng kêu gọi tập hợp, một phương tiện để chỉ đạo rõ ràng và khát vọng về một con đường thoát khỏi nỗi kinh hoàng của sự đàn áp, áp bức và bất bình đẳng.

Nhiều cuộc giao tranh và trận chiến chính là để thử nghiệm,chuẩn bị cơ sở cho sự tự phát của cách mạng. Những cuộc đấu tranh tách rời này là trường học cho những người cách mạng, rèn luyện và mài dũa các kỹ năng trong các cuộc vận động đơn lẻ, trong các sáng kiến ​​của địa phương, trong việc xây dựng tình đồng chí và tổ chức Đảng. Chúng chưa thể là phương thức chuyển đổi sang một tương lai cộng sản nhưng chúng có khả năng phát triển. Thông qua các chiến thắng cục bộ, và những lúc thua cuộc, các trận chiến phối hợp và sự chuẩn bị, dự đoán, phân tích và kỳ vọng – có lẽ biết nhiều hơn một chút mặc dù đây là những gì chúng ta có thể mong đợi – các nhóm làm việc cùng nhau học hỏi và sẽ cùng nhau đối mặt với xe tăng. Xe tăng đang đến. Đừng nghĩ rằng Rosa bây giờ hơn bao giờ hết có nghĩa là giai cấp thống trị sẽ  không muốn ném tất cả chúng ta xuống kênh. Nhưng chúng ta sẽ bơi. Đối với điều này, việc đọc, viết, phân phối các bản tin và bài báo, các diễn đàn và các nhóm nghiên cứu, tất cả đều xây dựng – và quan trọng là tái tạo – tiềm năng cho tính tự phát. Bơi trong dòng chảy tự phát.

Nhóm nghiên cứu và nhóm đọc sách không phải là hình thức duy nhất của Đảng,  với tư cách là phương tiện của các lợi ích giai cấp rộng lớn hơn, có thể nêu rõ và trau dồi cơ sở kỹ năng của mình, nhưng nó quan trọng hơn tất cả vì hình thức tổ chức này có vai trò xác định và sản xuất tri thức và phân tích các tình huống mà chúng ta phải đối mặt với sự áp bức, bóc lột, tuyệt vọng dưới bàn tay của tư bản.

Tính cấp thiết của tình hình. Nó không bao giờ là tất cả, và một phần của nó là đọc, cùng nhau, gặp gỡ để lập kế hoạch và nói chuyện. Nhóm nghiên cứu này, đã đọc được bài phân tích của chủ nghĩa Marx, sẽ tiến về phía trước và nêu rõ các mối liên hệ hơn nữa với những người bị áp bức và cung cấp kiến thức cho các giai cấp  không phải bằng cách gửi điện báo đến hoặc đăng nó trên blog này, mà bằng cách chia sẻ không chỉ kiến thức, nhưng kiến thức như một quá trình tạo ra kiến thức. Một hành động mang tính cách mạng mà người bảo trợ cũng là Rosa, bây giờ hơn bao giờ hết. Vậy thì điều gì sẽ xảy ra nếu trong thời điểm hiện tại, những người nổi dậy phản  phương thức hợp tác với nhau theo thời gian, để phát triển một phân tích chung về những cách thức, có thể đạt được sự thoát khỏi chủ nghĩa tư bản và áp bức cho tất cả mọi người?

Được viết bởi John Hutnyk

Người dịch: Sally Mju

Nguồn: https://hutnyk.wordpress.com/2018/12/12/rosa-now-more-than-ever/

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận