Tôi bị lôi kéo bởi tư tưởng của Jordan Peterson. Đây là cách tôi thoát khỏi nó.

Tôi bị lôi kéo bởi tư tưởng của Jordan Peterson. Đây là cách tôi thoát khỏi nó.

Justin Brown-Ramsey

Vào thời điểm bối rối và đau đớn trong cuộc đời , Jordan Peterson và cánh hữu đã cho tôi phương hướng và mục đích. Cuối cùng, tôi nhận ra rằng mục đích của họ là truyền bá một thế giới quan tàn nhẫn, phản xã hội – nhưng tôi chỉ nhận ra điều này say khi tôi đã đối xử tàn ác đó với những người xung quanh mình.


Tôi nhớ rất rõ lần đối thoại công khai đầu tiên của mình sau khi bị phe cực hữu lôi cuốn. Một người bạn chuyển giới cùng lớp tại Đại học Augusta đã phát biểu trong một cuộc thảo luận trên lớp, và tôi đã nhìn thấy một cơ hội.

Vào thời điểm này trong cuộc đời, việc xem không kể xiết các video có tiêu đề như “NHỮNG MỤ NỮ QUYỀN WOKE BỊ ĐÁNH BẠI BỞI NHỮNG NHÀ TỰ DO KHẮC KỶ”. Sau khi được gọi tên, tôi bắt đầu chửi rủa, liên tục tố cáo các hành vi “woke” và các cuộc tấn công vào “nền văn minh phương Tây”. Tuy nhiên, điều khó nhớ nhất đối với tôi bây giờ là sự tàn ác mà tôi vui vẻ thể hiện đối với người bạn cùng lớp của mình. Đã hơn một lần, tôi cố tình coi người đồng trang lứa này là phụ nữ, mặc dù thực tế là anh ấy đã nói rõ ràng bản dạng tính của mình là đàn ông (và chắc chắn đã phải chịu đựng rất nhiều trong suốt cuộc đời của mình trước khi đưa ra quyết định đó). “Con này có nói gì nữa thì nó cũng không phải là đàn ông,” tôi nói với cả lớp.

Khi tôi nói xong, bạn cùng lớp của tôi trả lời ngắn gọn: “Tao là nam, và mày là một thằng khốn nạn.” Nhưng trong tâm trí tôi, tôi đã thành công: tôi đã tấn công đồng loạt vào những kẻ chuyên bô bô về đúng đắn chính trị, và đã bảo vệ các giá trị phương Tây. Tôi đã dấn thân vào thị trường ý tưởng, chiến đấu chống lại chủ nghĩa tiến bộ, và đó mới là điều quan trọng.

Hơn cả, tôi đang cố gắng bắt chước người đàn ông đã trở thành thần tượng của tôi: Tiến sĩ Jordan Peterson.

SỨC KÉO CỦA PETERSON

Việc tôi theo dõi Peterson bắt đầu ở một nơi dường như có tính chất phi ý thức hệ. Vào mùa hè năm 2015, bố mẹ tôi nói với tôi và chị gái rằng cuộc hôn nhân của họ sắp kết thúc. Tôi lớn lên trong một gia đình quân nhân, theo đạo Tin lành, và cha tôi thường làm việc nhiều giờ hoặc đi công tác ở các nước khác. Khi ông về thì chúng tôi sống theo luật cứng nhắc của ông ấy. Khi bố tôi qua đời, thì mẹ tôi trở thành một người tuân theo kỷ luật của nhà thờ. Tôi được bảo là phải sợ Chúa, và đến các nhà thờ Giám lý và Báp-tít do mẹ tôi chọn khi chúng tôi chuyển từ căn cứ quân sự này sang căn cứ quân sự khác.

Từ khi còn nhỏ, tôi đã nghe những câu chuyện ở nhà và trên hàng ghế dài về những vai trò mà Đức Chúa Trời giao cho đàn ông, phụ nữ và trẻ em. Tôi học được rằng thế giới bên ngoài chứa đựng vô số cám dỗ cần phải tránh hoặc thách thức bằng mọi giá. Tôi không thể nhớ khoảng thời gian nào trong suốt thời trung học và đại học mà không có nhà thờ hay quân đội. Nhưng dù gia đình tôi tham gia thánh lẽ hai lần, vào Chủ Nhật và một lần vào Thứ Tư, nhưng tất cả tôn giáo đó không đủ để ngăn cuộc hôn nhân của cha mẹ tôi tan vỡ.

Đồng thời, tôi phát hiện ra phe truyền thông cánh hữu trực tuyến có tên gọi là “tri thức web đen” (IDW). Sinh ra để phản đối các tư tưởng “đúng đắn chính trị” trong giới học thuật và đời sống công cộng, những nhân vật như Peterson đã trở nên nổi tiếng sau phong trào “Gamergate” – một chiến dịch trực tuyến “chống woke” kịch liệt bắt đầu trong cộng đồng trò chơi điện tử nhưng nhanh chóng lan rộng ra ngoài. Các nhân vật như Mark Meechan (“Count Dankula”) và Tim Pool đã chứng kiến ​​sự nổi tiếng gia tăng nhanh chóng trong một nhóm ngày càng đông những khán giả cánh hữu bất mãn, tò mò về trí tuệ nhưng kém hiểu biết về mặt xã hội.

Rất ít người khi đó hoặc ngày nay biết nhiều về gamergate, và có lẽ hầu hết những người đã nghe kể đều không quan tâm lắm. Nhưng tôi là một trong số những chàng trai trẻ, trong phong trào Gamergate, đã say mê tìm hiểu về những nhân vật như Peterson.

Vào thời điểm đó, giáo sư tâm lý học của Đại học Toronto đã công khai tố cáo Dự luật C-16 của Canada, một sửa đổi bổ sung sự phân biệt đối xử dựa trên bản dạng giới và biểu hiện giới tính vào bộ luật hình sự của Đạo luật Nhân quyền Canada. Theo Peterson, sự phản đối của ông không bắt nguồn từ sự cố chấp mà là niềm tin vào các quyền tự do ngôn luận cơ bản và chủ nghĩa chống độc tài.

Mặc dù trường đại học không bỏ qua các cáo buộc của Peterson, nhưng nó chưa bao giờ đưa ra các biện pháp kỷ luật chính thức đối với ông. Sau đó, ông đã tự mình từ chức. Tuy nhiên, gần như chỉ sau một đêm, Peterson bằng cách nào đó đã tự khắc hoạ mình như một người tử vì đạo vì tự do ngôn luận, “các giá trị phương Tây” và các vấn đề của nam giới.

Cảm thấy dễ bị tổn thương và cô đơn vì cuộc hôn nhân tan vỡ của cha mẹ, tôi quyết định nghe Peterson. Peterson cho tôi, vào thời điểm khó khăn, những lời khuyên và sự định hướng rõ ràng của một người cha đã không còn trong cuộc đời tôi sau cuộc ly hôn của cha mẹ.

Chẳng hạn, trong một tháng đặc biệt khó khăn vào cuối năm 2018, các cuộc phỏng vấn và bài giảng của Peterson đã giúp tôi nguôi ngoai sau những cuộc cãi vã hỗn loạn sau ly hôn của bố mẹ tôi. Trong khi phải phân chia thời gian giữa hai ngôi nhà và hai cuộc sống, tôi cảm thấy rằng hằng số duy nhất là dòng lời khuyên và sự đồng cảm đều đặn mà Peterson dành cho tôi qua các bài giảng và cuộc phỏng vấn trên YouTube.

Trong một cuộc phỏng vấn, Peterson đã được hỏi tại sao ông lại khóc vì những vấn đề ảnh hưởng đến đàn ông. Câu trả lời của ông ấy, được nói trong nước mắt, khiến tôi cảm động: theo Peterson, khi kết thúc các bài phát biểu trước công chúng, những người đàn ông ở độ tuổi đại học sẽ lũ lượt tiến lại gần ông để cảm ơn. Theo ước tính của Peterson, những người đàn ông này đã bị lãng quên. Tôi đồng ý: Tôi đã bị lãng quên.

Một cái gì đó về sự chân thành của ông khiến tôi bị thuyết phục. Ông ấy làm điều mà không ai làm được: chạm tới những người như tôi, những mối quan tâm của tôi. Đặc biệt là trong những khoảnh khắc đen tối đó, Peterson luôn hiện diện bên tôi, sẵn sàng giải quyết những lời phàn nàn và bảo vệ giá trị cũng như tương lai của tôi. Ông đã kêu gọi một nhóm thanh niên ngày càng chống đối xã hội và bi quan như tôi, những người gần như chắc chắn rằng một cuộc chiến văn hóa kéo dài hàng thập kỷ, thậm chí hàng thế kỷ, đã làm mất đi tính ưu việt và giá trị của những trải nghiệm của đàn ông. Vì lý do này, tôi và nhiều người đàn ông khác giống như tôi đã ngấu nghiến các video, bài báo và sách của Peterson, đồng thời theo dõi những người nổi tiếng nhỏ giống ông, và cảm giác giải phóng mà họ mang lại.

Các video của Peterson đề cập đến sự tử đạo của ông dường như tập trung nhiều hơn vào các nguyên tắc trừu tượng về quyền tự do ngôn luận hơn là sự kỳ thị công khai đối với phụ nữ hoặc kỳ thị đồng tính. Vị giáo sư nổi tiếng có vẻ quan tâm đến các ý tưởng, chứ không phải màn kịch giả tạo mà tôi cảm thấy đã trở thành đặc trưng cho hầu hết các hoạt động chính trị vào thời điểm đó. Tôi đã bị cuốn hút. Đây, tại thời điểm hoàn hảo, là hình ảnh người cha mà tôi vô cùng khao khát và tìm kiếm trong tuyệt vọng.

XUỐNG HỐ THỎ

Tôi đã ngấu nghiến danh mục video của Peterson và những người giống ông khi YouTube đề xuất nhiều clip hơn để tôi xem. Trong một trường hợp, thuật toán khuyên tôi nên xem một cuộc phỏng vấn trên kênh h3h3. Những người dẫn chương trình này, Ethan và Hila Klein – thường sản xuất nội dung phi chính trị nhưng đã từng phỏng vấn những người cánh hữu – đã đưa Peterson lên chương trình của họ vào năm 2017. (Họ đã xóa tập này sau khi đã nghiêng hơn về việc phỏng vấn những người thiên tả hơn như Hasan Piker). Rồi sau đó, tôi xem các cuộc phỏng vấn Peterson trên podcast của Joe Rogan.

Chẳng mấy chốc, hầu hết tất cả các video tôi xem, podcast tôi nghe, diễn đàn trực tuyến tôi thường xuyên lui tới và sách tôi đọc đều mang tư tưởng cánh hữu, biến nó thành  kim chỉ nam không chỉ cho suy nghĩ mà cả hành động của tôi trong thế giới kỹ thuật số và cuộc sống hàng ngày. Tôi nhiều lần thấy mình đóng vai làm người phản biện ngược dòng trong công việc, trong lớp học và trong các phần bình luận trực tuyến.

Những lần phản biện của tôi không phải lúc nào cũng trực tiếp, giống như tình tiết từ chối công nhận giới tính của bạn học trên lớp mà tôi đã kể. Nhiều cuộc tranh luận diễn ra ở địa điểm mà tôi cảm thấy thoải mái nhất: trực tuyến. Trong một cuộc tranh luận kéo dài, tôi nhớ mình đã tranh luận trong phần bình luận, sử dụng một tài khoản ẩn danh, dưới một video trên YouTube về tiến trình của phong trào #MeToo vào năm 2019. Trong hơn một tuần, tôi đã phản đối những người mà tôi cho là những người bình luận “woke”, tức những người đã ủng hộ cho phong trào này. Sau khi xem cách Peterson tương tác với các nhà vị nữ và phụ nữ nói chung, và dùng chúng như một bản hướng dẫn về cách tương tác với phe tiến bộ, tôi đã vào đó hàng ngày để bác bỏ và gỡ lỗi tất cả những lời chỉ trích hướng về phía tôi, khi tôi bị cáo buộc là đưa sự thù hận vào cuộc thảo luận.

Một lần khác, tôi dành cả buổi chiều tại nơi làm việc để mắng mỏ một đồng nghiệp, người đã tôn vinh việc chúng tôi quyên góp thực phẩm sắp hết hạn sử dụng cho các bếp nấu súp và kho chứa thức ăn cho người vô gia cư trong khu vực. Gần đây, sau khi xem một video Peterson tố cáo chủ nghĩa tích cực như vậy, tôi đã lặp lại câu chuyện “không làm thì đừng có ăn” mà chủ nghĩa bảo thủ trực tuyến khuyến khích. Tôi tin chắc rằng những gia đình nghèo và vô gia cư trong khu vực và trên khắp đất nước đang ở trong những tình huống bấp bênh bởi vì họ thiếu trách nhiệm — một niềm tin đã ngấm ngầm được ấp ủ trong tôi qua cuốn sách self-help của Peterson có tên “12 Rules for Life: An Antidote to Chaos”, một tác phẩm tán thành chủ nghĩa cá nhân. Đó là một lập luận cánh hữu phổ biến, nhưng bây giờ tôi nhận ra rằng mình đã tàn nhẫn một cách không cần thiết khi đề xuất rằng những người đang tìm kiếm nhu cầu cơ bản nhất của cuộc sống, thức ăn, không nên được tiếp cận chúng.

Tôi đã trở nên quậy phá và chống đối xã hội một cách không cần thiết, lao vào những cuộc tranh cãi gay gắt với những người xung quanh. Cuộc sống cá nhân của tôi bị ảnh hưởng rất nhiều. Trong khoảng thời gian này, tôi xa lánh gia đình và những người bạn thân mà tôi nghi ngờ là đã “woke”. Tôi đả kích bất kỳ ai – bạn bè, gia đình, đối tác – không thuộc nhóm cánh hữu mà tôi đã khám phá và xây dựng xung quanh mình.

Tôi ngừng thảo luận với những người bạn da màu, những người đã cố thuyết phục tôi rằng phân biệt chủng tộc là một vấn đề trầm trọng. Không có câu chuyện nào của họ về sự phân biệt đối xử hoặc việc họ bị gạt ra ngoài lề xã hội – kể cả những câu chuyện về các cuộc chạm trán với cảnh sát, hoặc sự ngược đãi của giáo viên hoặc người quản lý mà tất cả chúng tôi đều biết – khiến tôi bị thuyết phục. Tôi chắc chắn rằng đây là những câu chuyện của những người cố gắng đổ thừa cho xã hội để bào chữa cho lỗi lầm của chính họ trong cuộc sống. Những người bạn chuyển giới đã tránh xa tôi vì những bình luận của tôi. Sự không khoan dung của tôi không chỉ giới hạn ở màn hình – tôi đang khiến mọi người rời xa tôi trong thế giới thực.

QUAY LẠI

Chuyển nhanh sang mùa xuân năm 2019, cuối năm thứ ba của tôi tại Augusta. Tôi vẫn duy trì chế độ tiêu thụ nội dung của Peterson: ông tải lên nhiều bài giảng hơn, xuất hiện trên nhiều chương trình hơn và tiếp tục quảng bá cuốn sách self-help của mình tới nhiều độc giả hơn. Trong khi đó, tôi trở nên nghiêm túc hơn với việc học của mình, đồng thời cũng đọc và xem nhiều nội dung hơn từ Peterson, bao gồm cả cuốn sách đầu tiên của ông, Maps of Meaning: The Architecture of Belief. Tại thời điểm này, tôi thậm chí còn bắt đầu tìm hiểu các trang web như 4chan, nơi tôi làm quen với meme Pepe the Frog. Có lẽ tôi đang trên đà trở thành thành viên của nhóm cực hữu như Proud Boys hay Three Percenters, hoặc ít nhất cũng là một người có thiện cảm mạnh mẽ với họ.

Tôi đã đi theo con đường đó trong khi phải tham gia các khóa học về văn học người Mỹ gốc Phi, Shakespeare, lịch sử sách và văn hóa in ấn, như một phần của chương trình tiếng Anh ở trường đại học.

Khóa học về văn học người Mỹ gốc Phi bao gồm những cái tên kinh điển, quen thuộc: Phillis Wheatley, Frederick Doulass, Paul Laurence Dunbar, Zora Neale Hurston, W. E. B. Du Bois, James Baldwin, Toni Morrison, v.v. Ở đây, dường như là lần đầu tiên kể từ khi tôi khám phá ra Peterson, tôi có được trải nghiệm giáo dục khai phóng thực sự. Lớp học này yêu cầu tôi  lắng nghe và tương tác với hoàn cảnh và trí tưởng tượng của những người đã chứng kiến những quyền cơ bản nhất của họ bị xoá bỏ.

Đặc điểm nổi bật của khóa học là sự nhấn mạnh của giáo sư rằng chúng tôi phải suy nghĩ về vị trí của chính chúng tôi so với các văn bản và tác giả của chúng. Tôi thấy bài tập này vô cùng khó chịu: việc thực hành phản tư trước một giáo sư da đen và một nhóm bạn học “woke” không phải là điều tôi thường làm.

Tuy nhiên, cuốn “Narrative of the Life of Frederick Douglass, an American Slave” – “Đời Frederick Douglass, một nô lệ Mỹ” đã giúp tôi chấp nhận sự khó chịu cần thiết để thay đổi – chủ yếu bằng cách đọc tác phẩm với các bạn khác trong lớp. Douglass là một nhân vật mà tôi thường xuyên nghe tên nhưng câu chuyện của ông ấy thì tôi chưa đọc hết vào thời điểm đó – một phần lý do tại sao tôi lại dễ dàng rơi xuống hố thỏ cực hữu đến vậy. Câu chuyện, với những chi tiết gây khó chịu, cho tôi thấy rằng xu hướng chống đối những người có vẻ ngoài, hành động hoặc niềm tin khác với tôi cũng chính là thái độ, mặc dù ít nghiêm trọng hơn, đã khiến Doulass bị phi nhân tính hoá.

Các văn bản của Doulass còn chất vấn một nguyên lý cốt lõi khác đã thúc đẩy niềm tin của tôi: quan niệm rằng tôi là nạn nhân. Cho đến thời điểm này, tôi đã tự thuyết phục bản thân, bằng cách dành nhiều ngày tiêu thụ tất cả các tư liệu tuyên truyền cực hữu, rằng tôi chiếm một vị trí ở cuối nấc thang xã hội – điều đã thuyết phục tôi phải biện minh cho những suy nghĩ và hành động cố chấp của mình. Trên thực tế, xét về mặt lịch sử, tác phẩm của Douglass đã cho tôi thấy rằng điều ngược lại mới đúng. Không chỉ vậy, mà tôi còn có thể, và nên, sử dụng vị thế của mình cho mục đích tốt. Doulass và cộng sự. theo một nghĩa nào đó, trông cậy vào những độc giả để làm cho thế giới của họ tốt đẹp hơn. thay vì nhấn chìm họ trong tầm nhìn mang tính chủ nghĩa cá nhân về thế giới mà tôi đã tin vào nhờ những nhà tư tưởng như Peterson.

Khi giao cuốn sách và yêu cầu chúng tôi thảo luận hoặc đọc to nó trong lớp, giáo sư là người khắc nghiệt nhưng cuối cùng cũng công bằng trong phương pháp luận của mình. Bằng cách yêu cầu tôi và các bạn học thách thức những định kiến của chúng tôi về thế giới, ông ấy đã giúp chúng tôi nhìn thấy sự tương đồng giữa thời điểm hiện tại và quá khứ, đồng thời xem xét xem cách suy nghĩ và hành động của chúng ta tạo ra hoặc ngăn cản việc tạo ra các loại thể chế khiến Douglass bị đàn áp ra sao. Hơn cả, vị giáo sư này đã nhận ra tầm quan trọng của việc khuyến khích chúng tôi học hỏi và phát triển, thay vì đẩy chúng tôi xuống và giữ chúng tôi ở đó. Cho đến thời điểm này, tôi chưa từng chứng kiến sự kiên nhẫn hay trách nhiệm như vậy từ những người như Peterson hay bất kỳ cộng sự nào của ông.

Trong một lớp học mà tôi tham gia với một giáo sư khác, lịch sử không chỉ được hình thành bởi những ý tưởng bất chợt của những người đàn ông quyền lực có vẻ ngoài, hành động hoặc niềm tin như tôi. Một lần nữa, tôi được khuyến khích suy ngẫm về cuộc sống và trải nghiệm của những người thường, những người bị áp bức, những người bị gạt ra bên lề – những người có cuộc sống khó khăn hơn tôi rất nhiều, nhưng đã sống những cuộc đời đáng để học hỏi.

Một trong những ví dụ nổi bật về ảnh hưởng của giáo sư này đối với suy nghĩ của tôi là việc giáo sư yêu cầu chúng tôi đọc cuốn The Cheese and the Worms – Pho mát và những con sâu của Carlo Ginzburg. Văn bản kể về Menocchio, một nông dân và thợ xay người Ý ở thế kỷ 16, khi ông phải đối mặt với cáo buộc báng bổ do Giáo hội Công giáo La Mã đưa ra. Cách kể chuyện lịch sử của Ginzburg và việc giáo sư nhất quyết cho phép “người thấp cổ bé họng” có được giọng nói vang vọng xuyên thời gian đã giúp tôi nhìn lịch sử từ những góc độ mới. Ý tưởng rằng tôi, với tư cách là thành viên của một tập thể, có thể tạo nên hoặc định hình lịch sử, có cảm giác như là một sự giác ngộ.

Rất nhanh chóng, những câu chuyện của Peterson về tầm quan trọng của những người đàn ông quyền lực đi theo chủ nghĩa cá nhân, cũng như việc ông ấy khăng khăng rằng những người như tôi đang bị thế chỗ trong xã hội, đã gần như hoàn toàn rời bỏ tư duy của tôi. Khi phải đối mặt với các phương tiện truyền thông mang tính thách thức, và khi tìm cách thách thức quan điểm của chính mình, tôi đã có được một sự hiểu biết mới về niềm tin của chính mình và cách chúng được hình thành. Thế giới quan đang thay đổi khiến thuật toán YouTube, Twitter và Reddit cung cấp cho tôi những ý tưởng mới.

Nhiều điều đã được nói về vai trò của các thuật toán trong việc đẩy những thanh niên giận dữ đến với vòng tay rộng mở của cánh hữu. Điều này chắc chắn đúng với tôi. Nhưng chính những thuật toán đó đã hướng tôi sang một hướng khác khi tôi đã sẵn sàng.

Tôi đã xem một cuộc tranh luận trên YouTube giữa Peterson và triết gia chủ nghĩa Mác Slavoj Žižek. Điều đầu tiên tôi nhớ khi nghĩ về video là nó là ví dụ điển hình cho sự so sánh trực quan giữa hệ tư tưởng và sức hút. Žižek lầm lì và luộm thuộm. Peterson ăn mặc bảnh bao, nhịp điệu nhất quán hơn nhiều và thường dùng thứ mà tôi nghĩ là vốn từ vựng nâng cao hơn.

Nhưng khi cuộc tranh luận bắt đầu, ấn tượng của tôi về hai người đàn ông bị đảo lộn. Tôi đã thấy mánh khóe của người cha thay thế của tôi sụp đổ trước một loạt các thông tin và một số lập luận của tên cánh tả luộm thuộm kia. Việc Peterson thậm chí còn không buồn đọc Tuyên ngôn Đảng Cộng sản của Marx trước cuộc tranh luận, mặc dù ông thường thể hiện mình như là người luôn đọc kỹ và hiểu biết nhiều, đã cho tôi biết được bản chất thực của ông. Video này là một trong số nhiều video đã phá hủy nhận thức của tôi về Peterson như một nhân vật đáng noi theo.

Tab được đề xuất và nói rộng ra là toàn bộ thuật toán dần dần giới thiệu tôi với Cornel West. Giống như Žižek, West thể hiện mình là một người đối lập với Peterson. Mặc dù cả hai nhân vật đều là những nhà hùng biện hấp dẫn, nhưng cách trình bày rõ ràng về lịch sử, lý thuyết và chính trị của phương Tây của ông đã trở nên vô cùng hấp dẫn đối với tôi.

Trái ngược với sự nghiêm khắc của Peterson, West mang đến cảm giác ấm áp và quan tâm sâu sắc trong thông điệp của ông ấy. West cũng có khả năng thách thức khán giả của mình, khuyến khích họ đào sâu hơn, làm cho tác phẩm trí tuệ của ông trở nên dễ tiếp cận và dễ hiểu. Đối với tôi, điều này đã giúp phá vỡ sự mê hoặc của thế giới quan Peterson.

Trong khi Peterson chưa bao giờ khuyến khích tôi tham gia hoạt động chính trị theo cách giúp làm cuộc sống của tôi tốt đẹp hơn, những nhà tư tưởng mới này luôn nhấn mạnh vào tầm quan trọng của việc làm cho chính trị bớt trực tuyến hơn, và làm sao cho chúng thực tiễn hơn. Tôi quyết định nghe theo đề xuất của họ và tham gia hoạt động chính trị trong thế giới thực.

Ví dụ, sau khi podcast Majority Report đưa tin về cuộc đình công của công nhân Kellogg vào năm 2021, tôi đã thề sẽ trở thành một phần của công đoàn khi tôi tham gia chương trình Tiến sĩ của mình – một lời hứa mà tôi đã giữ, khi tôi gia nhập Hiệp hội Công nhân Sau đại học Boston ngay khi tôi có thể. Và tôi đã nỗ lực phối hợp để tham gia với các nhà xã hội dân chủ của Mỹ. Nói cách khác, tôi đã trở thành tất cả những gì mà Jordan Peterson đã dành cả sự nghiệp của mình để cố gắng phá hủy.

HỌC TẬP VÌ MỘT THẾ GIỚI TỐT ĐẸP HƠN

Khi tôi nhìn lại thời gian của mình ở phía hữu huynh, tôi cảm thấy cần phải nói về nó. Trong ít nhất bốn năm, tôi đã dành thời gian để học cách phân biệt và chống đối. Sự bất an và định kiến của tôi đã được nuôi dưỡng và chấp nhận bởi một nhóm bù nhìn cực hữu, đặc biệt là Peterson, điều mà tôi rất cần trong đời lúc đó. Tôi đã được chấp nhận vào cộng đồng những người cũng mệt mỏi và chống đối xã hội như tôi.

Nhưng chuyến tàu đó chẳng dẫn đến đâu cả. Hố sâu của cánh hữu đã đưa tôi đến những nơi mà bây giờ tôi vô cùng hối hận. Cuối cùng, điều đã kéo tôi ra khỏi phe cánh hữu trực tuyến là các lĩnh vực nội dung thiên về tả. Những nội dung này đã giúp thách thức định kiến của tôi, và cung cấp thông tin cho tôi khi tôi không ở trong lớp học hoặc thư viện.

Không thể phủ nhận, tôi sẽ không ủng hộ cánh tả – ít nhất là không nhanh như vậy – nếu không nhờ vào nền giáo dục khai phóng mà tôi được tiếp cận. Không giống như các không gian trực tuyến, nơi tôi là người tìm chọn thông tin mà tôi muốn xem, và thuật toán cung cấp cho tôi nhiều nội dung phân biệt, thù hận hơn, đại học có lẽ là lần đầu tiên tôi được yêu cầu tương tác với các phương tiện truyền thông bên ngoài những gì tôi thường xem và đọc. Ở đó, tôi đọc, xem và lắng nghe những câu chuyện của những người không thể khác tôi hơn về ngoại hình, quốc tịch, tín ngưỡng, v.v.

Khi suy nghĩ về tác động mà nền giáo dục khai phóng này đã và đang tiếp tục ảnh hưởng lên tôi, tôi nhận ra lý do tại sao cánh hữu, bao gồm cả Peterson cho đến ngày nay, lại quyết tâm phá bỏ nền giáo dục khai phóng tới vậy. Nếu không tiếp xúc với mọi người và phương tiện truyền thông từ nhiều nguồn khác nhau, tôi sẽ để cho một khía cạnh khác của cuộc đời mình bị ngập chìm trong sự ngưỡng mộ ghê tởm của tôi với nội dung chống đối xã hội do những người như Peterson, Tim Pool và Ben Shapiro tung ra.

Theo kinh nghiệm của tôi, một khi bạn đã tiếp xúc với giáo dục khai phóng – việc vật lộn với những triết lý và lịch sử khác với lịch sử của bạn – thì thật khó để bỏ lại nó và những bài học của nó ở phía sau.

Do các nền tảng như YouTube là nguyên nhân chính khiến tôi trở thành một kẻ phản động, nên tôi tin rằng việc tạo ra sự hiện diện trong không gian trực tuyến nên là ưu tiên hàng đầu của Cánh tả. Hiện tại, những người bảo thủ có một vai trò gần như không bị thách thức trong việc thu hút những người đàn ông trẻ tuổi, những người rất có thể ủng hộ các phong trào tiến bộ, nhưng sự thiếu cộng đồng của họ đã khiến họ rời xa hoạt động chính trị tập thể. Điều này cần phải thay đổi.

Những người cánh tả không nên xem các trang web như YouTube, Twitter và Reddit như những thành trì vững chắc của cánh hữu. Phương tiện truyền thông xã hội và nền tảng trực tuyến cần được xem như chiến trường. Những người cánh tả có thể thuyết phục được họ.

Thứ hai, và có lẽ quan trọng hơn, chúng ta cần coi các cá nhân và nhóm “nghiện mạng xã hội” là nhóm người dễ tiếp cận. Mặc dù tôi không nghĩ rằng phương tiện truyền thông cánh tả tốt sẽ là đủ để thay đổi suy nghĩ của tôi, nhưng việc có video, sách, podcast có thể sẽ giúp tôi sẵn sàng đón nhận sự tò mò mà cuối cùng đã đưa tôi ra khỏi suy nghĩ bảo thủ. Nếu câu chuyện của tôi chỉ ra bất cứ điều gì, thì đó là ngoài kia có rất nhiều người tò mò về chính trị, những người, với sự giúp đỡ, có thể đi sang con đường khám phá bản thân để tạo nên một thế giới tốt đẹp hơn.

Cánh tả nên coi việc sản xuất các phương tiện truyền thông có thông tin chính trị là điều tối quan trọng để thu hút tâm trí của những người mà, nếu không có sự can thiệp, rất có thể sẽ đi lang thang vào cánh hữu. Nếu điều này được thực hiện, chúng ta có thể giúp nhiều người tránh tình trạng mất bạn bè, gia đình và thậm chí là chính họ vì những hệ tư tưởng có hại — đồng thời phát triển phong trào của chúng ta.

Nếu không, con đường sẽ trông tối tăm hơn rất nhiều. Tin tôi đi, tôi đã từng ở đó rồi.


Nguồn: https://jacobin.com/2023/07/alt-right-jordan-peterson-online-alienation-left-politics

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận