Bảo vệ cuộc cách mạng ở Cuba!

Cuba đang đứng trước một tình huống rất nghiêm trọng. Vào hôm chủ nhật, ngày 11 tháng 7, một loạt các cuộc biểu tình đã diễn ra tại các thị trấn và thành phố khác nhau ở Cuba. Nguồn cơn của những cuộc biểu tình này đến từ đâu? Tính chất của chúng? Và chúng ta nên phản ứng như thế nào với tư cách là những người cách mạng?


 

Các cuộc biểu tình khởi phát ở San Antonio de los Baños, tỉnh Artemisa, cách thủ đô Havana 26 km về phía tây nam, rồi lan đến các khu vực khác.  Tình trạng mất điện kéo dài liên miên được cho là động lực trước mắt kéo hàng trăm người xuống đường ở San Antonio. Nó như là giọt nước tràn ly của những vấn đề đã tích tụ nhiều tháng trước, kể từ khi đại dịch bắt đầu hoành hành, và ngày càng nghiêm trọng: sự khan hiếm nhu yếu phẩm và thuốc men, giảm sức mua của tiền lương. Cùng với đó là sự xuất hiện của các biến thể mới, dễ lây lan hơn nhiều, đã khiến cho hệ thống y tế bị quá tải và gây ra căng thẳng ở một số tỉnh. Điều này là rõ ràng thông qua khẩu hiệu “queremos vacunas” (chúng tôi muốn có vắc-xin) và những đòi hỏi về giải pháp cho các vấn đề trước mắt được đệ trình lên chính quyền địa phương.

 

Nhưng, sẽ là đui mù nếu chúng ta không thấy rằng còn những yếu tố khác. Trong nhiều ngày qua đã có một chiến dịch dữ dội được dàn dựng bởi các phần tử phản cách mạng trên mạng xã hội: #SOSCuba. Chiến dịch này có hai mục tiêu:

Một là, cố gắng tạo ra một sự bùng nổ xã hội với các cuộc biểu tình trên đường phố, thông qua việc phóng đại tin tức, đưa tin sai lệch (ví dụ về tình hình sức khỏe ở Matanzas, khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất bởi đại dịch) và tung ra lời kêu gọi phản đối mơ hồ trên các đường phố.

Hai là, viện lý do tình huống khẩn cấp về y tế (một phần có thật, một phần phóng đại) để thúc đẩy ý tưởng về sự cần thiết phải có “sự can thiệp nhân đạo” từ các cường quốc nước ngoài để “cứu giúp Cuba”.

 

Những người quảng bá cho chiến dịch này có một mức độ đạo đức giả không thể tin được. Tại sao không phải là lời kêu gọi cho “sự can thiệp quốc tế” ở Brazil, Peru, hay Ecuador, nơi có tỷ lệ tử vong do Covid-19 cao hơn từ 10 đến 20, thậm chí 50 lần so với Cuba?

 

Chiến dịch đạo đức giả này là một nỗ lực rõ ràng nhằm biện minh cho sự can thiệp của đế quốc nhằm chống lại cách mạng dưới vỏ bọc của viện trợ nhân đạo. Chúng ta đã chứng kiến điều này nhiều lần trước đây: ở Libya, ở Venezuela, ở Iraq. Chúng ta biết điều gì thực sự đằng sau cái gọi là “những can thiệp nhân đạo”: chủ nghĩa đế quốc. Không có gì phải nghi ngờ, bởi chính những cường quốc hiện đang yêu cầu chính phủ Cuba mở ra một “hành lang nhân đạo” lại là những kẻ đã áp dụng các lệnh phong tỏa đối với Cuba, ngăn cản Cuba mua thuốc và các vật tư để sản xuất ra chúng!

 

Một tình huống nghiêm trọng

 

Tại cuộc biểu tình ở San Antonio de los Baños, một số đã giương cao biểu ngữ: «Patria y Vida» (Tổ quốc và cuộc sống), nhằm đối lập với khẩu hiệu của cuộc cách mạng «Patria o muerte – venceremos» (Tổ quốc hay là chết – chúng ta sẽ thắng). Nhưng họ không phải là đa số theo báo cáo từ các đồng chí ở đó: “Kể từ hôm qua, một lời kêu gọi đã được thực hiện trong một nhóm FB với đa số là dân địa phương, nhằm phản đối tình trạng mất điện kéo dài lên tới 6 giờ mà thị trấn đang phải gánh chịu. Bắt đầu với nhóm nhỏ, chúng đã lớn dần lên khi di chuyển qua các con phố chính của thị trấn. Đó là một khối rất không đồng nhất, nơi mà những tâm tư và tư tưởng khác nhau chắc chắn đã cùng tồn tại. Tôi đã thấy một số tung ra khẩu hiệu “Patria y Vida” nhưng phần lớn, tôi tin rằng, chỉ là đi theo dòng chảy chung.”

 

Rất nhanh chóng, thông tin về cuộc biểu tình ở San Antonio de los Baños đã được lan truyền trên mạng xã hội, bị bóp méo và khuếch đại bởi các phần tử phản cách mạng, những người đang kêu gọi các cuộc biểu tình tương tự trên khắp đất nước. Trong những trường hợp này, thành phần phản cách mạng (với khẩu hiệu, những người cổ vũ họ, v.v.), chiếm ưu thế hơn nhiều so với ở San Antonio de los Baños. Ngoài “Tổ quốc và cuộc sống”, họ còn hô vang «Abajo la dictadura» (Đả đảo chế độ độc tài), «libertad» (tự do), v.v..

 

Ở Camagüey, những người biểu tình đã đối đầu với cảnh sát tuần tra và cuối cùng lật nhào một chiếc xe cảnh sát. Ở Manzanillo, một đồng chí báo cáo rằng những thanh thiếu niên còn rất trẻ đã biểu tình trên phố Maceo, con đường chính dẫn đến khu vực phía trên của Manzanillo, nơi không có nước đã bảy ngày nay. Khi chủ tịch chính quyền thành phố đến để cố gắng thiết lập đối thoại, nhưng chỉ nhận được những lời khiêu khích và lăng mạ, cuối cùng sự việc kết thúc bằng một cuộc ném đá qua lại giữa những người cách mạng địa phương và những người biểu tình.

 

Một đồng chí khác mô tả về các sự kiện ở Santa Clara, nơi hai nhóm không quá 200 người bao vây đồn cảnh sát và cố gắng chiếm trụ sở của Đảng Cộng sản. Họ đã bị đẩy lùi bởi một nhóm khác được tổ chức với khoảng 400 người. Theo báo cáo này, cuộc biểu tình chủ yếu bao gồm những người rất trẻ, thanh thiếu niên và khá nhiều thành phần bên lề. Các khẩu hiệu «Abajo el comunismo» (phản đối cộng sản), phản đối Díaz-Canel đã được đưa ra, “nhưng nhiều người trong số những người có mặt chỉ đơn giản là ở đó mà không hô vang bất kỳ khẩu hiệu nào.”

 

Về phần mình, Luis Manuel Otero Alcántara, một trong những nhân vật nổi bật nhất của cuộc phản cách mạng trên hòn đảo, đã kêu gọi một cuộc tập họp tại Malecón ở Havana. Lời kêu gọi này đã được nhân rộng bởi toàn bộ các phương tiện truyền thông phản động ở Miami và các mạng xã hội của chúng. Trong suốt buổi chiều, một nhóm chưa đầy trăm người đã tập trung về Malecón. Và sau đó, nhiều người tham gia hơn, tạo thành một nhóm vài trăm người, trong đó rất khó để phân biệt giữa những người đang biểu tình và những người chỉ đứng để xem chuyện gì đang xảy ra. Cuộc biểu tình đã di chuyển đến nhiều khu vực khác nhau của thành phố, Điện Capitol, Quảng trường Cách mạng, v.v. và nó đã phát triển thành một đám đông khá lớn, có lẽ lên đến một nghìn người. Một đồng chí mô tả thành phần xã hội là “rất đa dạng”: “có một bộ phận là người dân và những người hiền lành, nhiều người bên lề xã hội và những người trẻ tuổi.”

 

Chủ tịch Díaz-Canel đã xuất hiện tại San Antonio de los Baños, nơi mà từ đó ông đưa ra các tuyên bố, trong đó ông kêu gọi những người cách mạng xuống đường để bảo vệ cuộc cách mạng. Cuộc gọi này đã được hưởng ứng ở nhiều nơi trên đất nước, bao gồm cả ở Havana. Nhưng các phương tiện truyền thông quốc tế rõ ràng không quan tâm đến việc thể hiện điều này, vì nó không phù hợp với ý tưởng mà họ muốn truyền tải.

 

Cũng có những vụ việc, đối đầu và ném đá từ phía những kẻ phản cách mạng. Một đồng chí tham gia cuộc mít tinh bảo vệ cách mạng kể lại: “Tôi đã bị tấn công. Giờ đây tôi mới biết cảm giác như thế nào khi thấy một đám đông phẫn nộ đi về phía bạn. Tôi đã thất vọng. Họ gần như siết chặt tôi, họ ném nước, rượu rum và họ ném hai viên đá vào tôi, mặc dù không đánh tôi. Ngay gần tôi là một số cảnh bạo lực”. Cảnh sát đã can thiệp chống lại những người biểu tình và bắt giữ có chọn lọc.

 

Rõ ràng là ngay cả trong hoàn cảnh hết sức khó khăn, cách mạng Cuba vẫn có sự ủng hộ từ một cơ sở xã hội rộng rãi, những người sẵn sàng xuống đường để bảo vệ cuộc cách mạng. Họ cũng phải chịu đựng những điều kiện tương tự như những người hiện đang phản đối nó, nhiều trong số họ cũng có thể có những lời chỉ trích về cách quản lý của chính phủ, về một số quyết định của nó, và về bộ máy quan liêu. Nhưng trước tình huống này họ hiểu cuộc cách mạng cần được bảo vệ.

 

Những sự kiện này đại diện cho điều gì?

 

Phải nói rằng cuộc biểu tình hôm qua rất đáng kể. Ngoài những cường điệu từ giới truyền thông đế quốc, đây là cuộc biểu tình lớn nhất kể từ năm 1994, và nó đã diễn ra đúng vào thời điểm mà Cuba đang lâm vào khủng hoảng kinh tế sâu sắc, trong khi những người hiện đang lãnh đạo cuộc cách mạng chưa có đủ thẩm quyền như những người đi trước.

 

Đâu là những nguyên nhân dẫn đến cuộc khủng hoảng kinh tế, xã hội ngày nay ở Cuba? Đó là một loạt các vấn đề lịch sử được kết hợp với những vấn đề khác gần đây hơn. Hàng đầu là tình trạng bị phong tỏa và cô lập của cuộc cách mạng ở một nước lạc hậu với bộ máy quan liêu. Không vấn đề nào trong đó là kém nghiêm trọng.

 

Nền kinh tế Cuba vốn đã bị bóp nghẹt bởi các biện pháp cấm vận của chính quyền Trump (Hiện vẫn được duy trì bởi chính quyền Biden mà không có dấu hiệu đảo ngược), lại càng thêm chao đảo bởi tác động từ đại dịch (đã đánh mạnh vào ngành du lịch, một trong những nguồn chính mang về ngoại hối cho Cuba, và tăng gánh nặng cho nhu cầu về y tế). Đối mặt với cuộc khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng, chính phủ Cuba đã và đang thực hiện những bước đi đầy mạo hiểm (như đã phân tích ở đây). Và cần phải nói rõ rằng các phương pháp mà bộ máy quan liêu sử dụng là tệ và trong nhiều trường hợp là phản tác dụng (xem ví dụ về Tái cơ cấu kinh tế). Các biện pháp ủng hộ tư bản chủ nghĩa chỉ làm suy yếu đi kế hoạch hóa và sở hữu nhà nước, cũng như gia tăng sự phân hóa giàu nghèo và củng cố các thành phần tư bản trên hòn đảo. Chính điều này đã tạo ra cơ sở xã hội cho những cuộc biểu tình. Sự thiếu vắng nền dân chủ của người lao động, ngoài việc làm giảm khả năng tổ chức nền kinh tế, cũng tạo ra sự lười biếng, vô tâm và kém hiệu quả.

 

Quần chúng Cuba đang phải đối mặt với những vấn đề khó khăn là rõ ràng và chân thực, chính phủ Cuba phải chịu một phần trách nhiệm trong đó. Nhưng mưu toan lợi dụng tình cảnh đó để nhằm kêu gọi sự can thiệp của đế quốc và lật đổ chính quyền của LMOA và các thành phần liên quan là phản cách mạng.  Trong một cuộc họp báo ngày hôm qua, thị trưởng Miami, thị trưởng hạt Miami-Dade, và Ủy viên Joe Carollo (cựu thị trưởng Miami), đã cùng nhau yêu cầu Biden can thiệp vào Cuba “trong khuôn khổ của học thuyết Monroe.” Những mưu toan đó không nhằm mang lại bất kỳ sự cải thiện nào cho các vấn đề kinh tế và sức khỏe mà giai cấp công nhân Cuba đang phải gánh chịu mà ngược lại, sẽ càng làm cho chúng trầm trọng hơn. Tình hình ở Brazil dưới thời Bolsonaro hay Haiti láng giềng là đủ để chứng minh cho điều này.

 

Trong cuộc đấu tranh đang mở ra ở Cuba, chúng tôi đứng ở vị trí người bảo vệ cuộc cách mạng một cách vô điều kiện. Nhưng điều này không có nghĩa là sự từ chối những cuộc tranh luận về cách hiệu quả nhất để bảo vệ cuộc cách mạng, đó là giai cấp công nhân với sự kiểm soát dân chủ của người lao động và chủ nghĩa quốc tế cách mạng!


Nguồn: La izquierda Socialista

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận