Philippin trước cơn bão

Tính cho đến ngày hôm nay, ngày 1/12, số ca nhiễm Covid-19 tại Philippin đã lên tới 433 nghìn với số lượng tử vong là 8.418, đứng thứ hai ở Đông nam á chỉ sau Indonesia. Và cũng giống như nhiều quốc gia khác, đại dịch ở Philippin cũng kéo theo một làn sóng của suy thoái nặng nề về kinh tế, công việc khan hiếm, thất nghiệp và mức lương giảm: theo thống kê tuyển dụng mới đã giảm 50% trong khi lương bị cắt giảm từ 30 – 50%, cho thấy một mức độ khủng hoảng nghiêm trọng mà người lao động bình thường ở Philippin đang phải đối mặt. Đó là chưa kể đến siêu bão Rolly, bão Ulysses tháng trước đã khiến cho hàng trăm nghìn người dân bị mất nhà cửa.
 
Trong bối cảnh này, điều duy nhất có thể giúp cho quần chúng Philippin bớt đau khổ là một sự tăng cường hệ thống y tế và phúc lợi xã hội, một chính sách hỗ trợ và bảo vệ cho người lao động. Nhưng khốn thay đó là điều ít có thể mong đợi nhất từ chính phủ tư sản ở một nước lạc hậu, hậu thuộc địa như Philippin. Trong khi ngân sách cho y tế kể từ những năm 1990 chưa bao giờ vượt quá 1,6% GDP và ngay cả lúc này nó cũng chỉ là 1%, thì chính phủ Duterte sẵn sàng chi tới 19 tỷ peso cho lực lượng đặc nhiệm quốc gia để đối phó với du kích cộng sản (ngân sách dự chi cho hạ tầng y tế năm 2021 chỉ là 11,4 tỷ peso). Với lịch sử tham nhũng và lạm quyền của quân đội Philippin, khoản tiền này sẽ rơi vào túi ai là điều không khó đoán. Bất chấp số ca nhiễm đang tăng nhanh mỗi ngày, nền kinh tế vẫn được mở để đảm bảo lợi nhuận cho các nhà tư bản, tất nhiên với chi phí là sức khoẻ và sinh mạng của những người lao động nghèo. Và để ngăn chặn bất kỳ sự phản kháng nào một đạo luật về chống khủng bố mới đã được thông qua hồi tháng 7, mở rộng đáng kể quyền lực của nhà nước trong việc buộc tội và bắt bớ người dân. Bất cứ ai chống đối cũng có thể bị cáo buộc là cảm tình với CPP (Đảng cộng sản Philippin), và theo đó là “khủng bố”.
Vào lúc này, lực lượng duy nhất ở Philippin có đủ khả năng chấm dứt hiện trạng dường như chỉ có CPP và cánh quân sự của nó, NPA, lực lượng đã tiến hành cuộc chiến tranh du kích ở Philippin trong suốt hơn nửa thế kỷ qua. Tuy nhiên, bất chấp những lời hoa mỹ thì tư tưởng Maoist với chiến thuật “lấy nông thôn bao vây thành thị” và khủng bố cá nhân của nó trên thực tế đã dẫn đến sự cô lập của chính nó vào những vùng nông thôn xa xôi. Trong khi đó, cơ sở ở thành thị và trong hàng ngũ của giai cấp công nhân bị xem nhẹ và chịu sự đàn áp ngày một khốc liệt từ chính quyền Duterte. Giải pháp nào ở phía trước?
 
Đại dịch Covid-19, với tư cách là một tai nạn lịch sử, đã làm sâu sắc thêm cuộc khủng hoảng của chủ nghĩa tư bản toàn cầu và bóc trần bộ mặt thật của các chính phủ tư sản, cùng với đó thổi bùng lên ngọn lửa tức giận của quần chúng lao động, từ Chile tơi Guatemala, từ Thái Lan tới Ấn Độ… Tương lai của Philippin sẽ thế nào? Phải chăng nó đang đứng trước một cơn bão?
———————————————————————————————-
Mời các bạn đọc một phân tích sâu hơn dưới đây:
https://www.marxist.com/the-philippines-duterte-shifts-blame-but-what-is-the-way-forward-for-revolutionaries.htm
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận