Tuyên bố của những người Marxist Quốc tế ở Nga liên quan đến việc công nhận DPR và LPR

Vào ngày 15 tháng này, Duma Quốc gia Nga đã bỏ phiếu để ủng hộ đề xuất chính thức công nhận về ngoại giao đối với Cộng hòa Nhân dân Donetsk (DPR) và Cộng hòa Nhân dân Lugansk (LPR). Vài ngày sau, ngày 21 tháng 2, đa số Hội đồng Bảo an của Liên bang Nga đã phát biểu để ủng hộ sự công nhận này, tiếp theo là Tổng thống Vladimir Putin. Và cuối cùng, đêm 21 rạng sáng 22 tháng 2, quân đội Nga đã chính thức bắt đầu can thiệp quân sự vào các vùng lãnh thổ này.

Những người khởi xướng cho điều đó viện dẫn thực tế của mối đe dọa quân sự từ Ukraine và khối NATO, do đó sự công nhận này chỉ là một phản ứng chống lại. Dòng lập luận như vậy cho thấy bản chất đạo đức giả của giới tinh hoa chính trị Nga, vốn vẫn ngoan cố cho đến giờ khi khẳng định rằng họ “không tham gia vào cuộc xung đột nội bộ Ukraine”. Bất cứ ai tinh mắt đều có thể nhận ra Nga đã và vẫn luôn can thiệp vào khu vực xung đột ở miền đông Ukraine, chỉ là giờ đây, nó đã tiến triển thành một cuộc xâm lược mở. Cũng đạo đức giả chẳng kém là tuyên bố từ các nhà lãnh đạo của các nước NATO và giới truyền thông theo đuôi họ, những người vẫn luôn giả vờ rằng điều họ quan tâm chỉ là “nhân quyền”, “sự toàn vẹn lãnh thổ” “quyền tự do của Ukraine để can thiệp”.


Đạo đức giả đã trở thành một đặc điểm chung của tất cả các bên chính tham gia vào cuộc xung đột. Các chính phủ Nga, Hoa Kỳ cũng như các nước EU và Ukraine đều biện minh cho hành động của họ bằng mọi cách có thể, từ lợi ích của người dân cho đến quyền của họ được làm thế. Trên thực tế, tất cả những gì họ thực sự quan tâm không gì khác ngoài lao động rẻ mạt và đất đai của Donbass, một đối tượng để cướp bóc và tạo ra thị trường mới. Những cụm từ cao cả của các chính phủ tư sản chỉ là vỏ bọc cho cùng một chính sách độc ác được dùng ở khắp mọi nơi nhằm chống lại lợi ích và quyền của đông đảo giai cấp công nhân.

Đã có một cuộc chiến tuyên truyền nhằm gài bẫy những người cộng sản và cánh tả từ các phe khác nhau trong sự lựa chọn sai lầm giữa các lực lượng đế quốc khác nhau, ở quy mô quốc tế hoặc khu vực; giữa các bè phái khác nhau của các nhà tư bản; giữa các lập trường dân tộc Sô-vanh khác nhau. Với tư cách là những người theo chủ nghĩa quốc tế, chúng tôi khẳng định rằng chúng tôi sẽ không cho phép mình bị lừa bởi các nhà tư bản và những người phát ngôn của nó, để biến mình thành tôi tớ cho họ dù bất kể họ ở đâu – ở Moscow, Brussels, Washington hay Kiev. Chúng tôi chỉ nhân danh một lợi ích – lợi ích chung của giai cấp công nhân các dân tộc.

Tuy nhiên, chiến lược và nhiệm vụ của những người cộng sản ở các quốc gia khác nhau ở những thời điểm cụ thể sẽ khác nhau. Công nhân và những người cộng sản địa phương phải tiến hành không phải từ vị trí ‘địa chính trị’, không phải từ những tranh luận xem ai là người bắt đầu trước. Nhiệm vụ của chúng ta là ngăn chặn một cuộc chiến tranh có thể xảy ra và hỗ trợ sự hình thành phong trào phản chiến của giai cấp công nhân ở Nga, Ukraine cũng như các nước cộng hòa. Cách duy nhất để làm điều này là hành động trên cơ sở “kẻ thù chính là ở đất nước của mình”, do đó dù chung kẻ thù mỗi bên lại có một kẻ thù chính khác nhau. Chúng ta không được phép bối rối khi đổ lỗi cho “kẻ xâm lược bên ngoài” và không thể liên kết với chính phủ của chúng ta theo bất kỳ cách nào.

Quyền tự quyết của Donbass

Trước khi thảo luận về một giải pháp hòa bình trong tương lai, cần phải chỉ ra điều chính yếu: Quyền tự quyết của người dân Donbass, được dựa trên sự lựa chọn tự do và dân chủ. Bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy số phận của Donbass nên được quyết định bởi “toàn thể nhân dân Ukraine”, chính phủ Ukraine, hay thậm chí là Hoa Kỳ và Nga, là sự phản bội nguyên tắc dân chủ về quyền tự quyết, bất kể nó được trình bày như thế nào.

Những người phủ nhận quyền tự quyết của Donbass nói rằng đó “không phải là một dân tộc”;  tùy thuộc vào khuynh hướng dân tộc chủ nghĩa của người nói mà họ hoặc cho rằng nó thuộc về “người Ukraine” hoặc “người Nga”. Họ đã đi xa đến mức phủ nhận về nguyên tắc khả năng của người dân Donbass trong việc đưa ra lựa chọn độc lập. Không ai trong số họ đã cố gắng mổ xẻ vấn đề và trên thực tế, nó đã đi đến chủ nghĩa sô vanh đáng xấu hổ và sự từ chối các quyền dân chủ đối với bốn triệu con người.

 

Tuy nhiên và trước hết, đề cao quyền tự quyết không có nghĩa là đã tự động ủng hộ bất kỳ chủ nghĩa ly khai nào. Chúng tôi công nhận vô điều kiện quyền tự quyết của DPR và LPR, đồng thời công nhận quyết định dân chủ của người dân của họ, cho dù đó có thể là gì. Nhưng chúng tôi cũng cho rằng, có thể nói về những phương thức tiến bộ nhất để thực hiện quyền tự quyết trên quan điểm vì lợi ích chung của giai cấp công nhân và cuộc đấu tranh cho chủ nghĩa xã hội. Chúng tôi tin rằng sự lựa chọn, trong khuôn khổ quyền tự quyết, nên tiến hành từ triển vọng hợp tác trong tương lai và tình đồng chí giữa công nhân Kiev, Donetsk và Moscow; sự thống nhất giữa những người thợ mỏ, lập trình viên, bác sĩ và giáo viên; giữa tất cả những người tạo ra giá trị trong xã hội. Đó là lý do tại sao sự lựa chọn phải tự do và có ý thức.

Thứ hai, chúng tôi từ chối công nhận một cuộc bỏ phiếu dưới nòng súng, với ngón tay dưới cò là của bọn đế quốc và tay sai của chúng, là biểu hiện của quyền tự quyết. Một sự lựa chọn dân chủ thực sự chỉ có thể được thực hiện trong những điều kiện dân chủ chính trị và tự do đối lập. Nhưng cho đến hiện tại, chính quyền các nước cộng hòa đã biến chất thành những thân chủ tham nhũng do Nga kiểm soát và ở đó phe đối lập đang bị đàn áp. Quyền tự quyết của DPR và LPR là một vấn đề của phong trào dân chủ và lao động trong tương lai, trong việc quyết định số phận của Donbass nó chắc chắn sẽ hành động trái ngược với hành động của các chính quyền hiện có ở các nước cộng hòa.

Lập trường và ý định của các chính phủ tư sản

Cuộc chiến đang gây ra thiệt hại lớn cho Ukraine và có vẻ như điều mà chính phủ nước này nên quan tâm nhất là một giải pháp hòa bình ngay lập tức. Tuy nhiên, các lực lượng chính trị lên nắm quyền sau Maidan là một trong những trở ngại chính cho việc này.

Thứ nhất, chính giới lãnh đạo Ukraine hiện nay đã ủng hộ và dung dưỡng thiểu số những người theo chủ nghĩa dân tộc, thậm chí hợp pháp hóa các tổ chức chính trị cực hữu và đưa họ về dưới trướng của chính quyền. Theo sau chế độ Poroshenko và trái với những lời hứa khi tranh cử, chính phủ Zelensky đang sử dụng những luận điệu và chính sách dân tộc chủ nghĩa để chống lại quyền tự do ngôn ngữ cho những người nói tiếng Nga, cùng lúc đó tiếp tục tôn vinh những kẻ cộng tác với Đức Quốc xã. Chính sách như vậy loại trừ bất kỳ sự đồng thuận hòa bình nào với nhân dân ở DNR và LNR cũng như ngăn chặn bất kỳ khả năng nào của sự tái hòa nhập tự nguyện từ họ.

Thứ hai, cuộc chiến tranh dai dẳng kéo dài đã 8 năm thực sự làm giàu cho các nhà tài phiệt và quan chức tham nhũng ở Ukraine. Do vậy, trái ngược với đông đảo quần chúng Ukraine, bè phái phản động cầm quyền có lợi để duy trì một cuộc chiến tranh tầm thấp thay vì thực hiện giải pháp hòa bình.

Đế quốc Mỹ thậm chí còn ít quan tâm hơn nữa đến một giải pháp hòa bình cho cuộc xung đột, thay vào đó, nó có thể sử dụng điều này để gây áp lực lên Nga. Trong 8 năm, nó đã ủng hộ cái gọi là “phe đảng chiến tranh”, bao gồm các lực lượng phản động và quân phiệt nhất trong chính trường Ukraine, bao gồm cả những người theo chủ nghĩa phát xít mới.

Vị thế của chính phủ Nga đặc biệt đạo đức giả. Bất chấp những tuyên bố chính thức về việc không can thiệp vào công việc nội bộ của Ukraine cũng như của DNR và LNR, trên thực tế, chủ nghĩa đế quốc Nga đã và vẫn luôn giữ các nước cộng hòa này trong vòng kìm kẹp. Giờ đây, LNR và DNR đã được công nhận, bức màn đã được hạ.

Nga đã sử dụng các nước cộng hòa Donbass để gây áp lực lên chính phủ Ukraine và như một con bài thương lượng trong trò chơi chính trị với Mỹ và EU. Chủ nghĩa đế quốc Nga cần các chế độ ngoan ngoãn và các chính trị gia dễ uốn nắn ở các nước cộng hòa này. Trong trường hợp chúng có tái hòa nhập với Ukraine, đây sẽ là những công cụ để Nga tác động đến nền chính trị Ukraine. Hơn nữa, trong khi giả vờ nói về việc bảo vệ người dân khỏi “chính quyền phát xít”, chủ nghĩa tư bản Nga sử dụng cư dân của Donbass làm lao động giá rẻ mạt và không có quyền, bao gồm cả ở các mỏ than Kuzbass bên trong Liên bang Nga. Theo cách tương tự, các trung tâm lớn nhất của chủ nghĩa tư bản EU cũng khai thác lực lượng lao động từ phần chính của Ukraine.

Ngoài ra, chính phủ Nga cũng sử dụng cuộc xung đột này để gieo rắc chủ nghĩa dân tộc độc hại trong xã hội Nga, đe dọa người dân bằng các mối đe dọa từ xâm lược bên ngoài, v.v… Điều này là nhằm đánh lạc hướng người dân Nga khỏi sự đối kháng giai cấp, bất bình đẳng và bất công trong đất nước của họ, chuyển hướng giận dữ và sợ hãi của họ hướng về “kẻ thù bên ngoài”.

Lời khẳng định của các nhà chức trách Nga về việc chỉ có Ukraine là bên gây hấn trong cuộc xung đột không đứng vững được trước những lời chỉ trích. Chế độ Nga không chỉ liên tục duy trì căng thẳng mà còn nhiều lần dối trá và khiêu khích. Điều này đặc biệt rõ ràng trong giai đoạn leo thang hiện nay, được củng cố bởi một chiến dịch thông tin sai lệch quy mô lớn được phát động từ Nga nhằm tạo ra một sự biện minh thuận tiện cho các hành động của mình. Ví dụ, đã có ‘video bằng chứng’ được ghi lại trước về các cuộc pháo kích vào các nước cộng hòa và lời kêu gọi ủng hộ của những người đứng đầu LPR và DPR, được đưa ra vài ngày trước khi bắt đầu cuộc sơ tán dân thường. Tất cả những điều này cho thấy sự vô lý trong các tuyên bố về việc Điện Kremlin không sẵn sàng leo thang xung đột hiện tại, cũng như những nỗ lực của một số người thuộc phe cánh tả Nga nhằm miêu tả nó như một “tội ác ít hơn”.

Do vậy, giải pháp cho một nền hòa bình dân chủ không vì lợi ích của chủ nghĩa tư bản Nga, vốn ít nhiều được hưởng lợi từ căng thẳng thường xuyên ở Donbass. Và đó là lý do tại sao các tổ chức cánh tả giữ vững quan điểm chống chiến tranh ở Nga về cơ bản là tiến bộ và là cách duy nhất để phát triển ý thức giai cấp, tính tự tổ chức của giai cấp công nhân liên quan đến câu hỏi này.

Cuối cùng, các chính phủ của LPR và DPR, hiện là đối tác của Nga và các nhà tài phiệt địa phương, đã bị cắt đứt khỏi mối liên hệ với người dân. Cuộc chiến bất tận là cội nguồn cho vị thế đặc biệt của họ, và do đó họ chẳng mặn mà gì với một giải pháp dân chủ thực sự. Nga không chỉ hỗ trợ mà còn kiểm soát các chính phủ LPR và DPR. Nếu không có sự hỗ trợ này, các chính phủ hiện tại ở các nước cộng hòa sẽ không tồn tại được. Với sự ủng hộ của chủ nghĩa đế quốc Nga, phe đối lập bị đàn áp, tất cả các sáng kiến ​​của công nhân độc lập đều bị đàn áp tàn nhẫn, ngay cả những người chỉ huy chiến trường, những người thể hiện bất kỳ mức độ độc lập nào cũng bị ám sát với sự tham gia của các cơ quan đặc nhiệm Nga.

Tóm lại, tám năm sau, cả chính phủ Ukraine, chính quyền Nga, Mỹ, hay thậm chí chính phủ DPR và LPR đều không quan tâm đến một giải pháp hòa bình dân chủ thực sự cho cuộc xung đột.

Tái hòa nhập hay độc lập?

Nếu ta lấy xuất phát điểm từ lợi ích của nhân dân lao động, vì sự lớn mạnh của phong trào lao động và tương lai xã hội chủ nghĩa toàn thế giới, thì lẽ dĩ nhiên phương án ưu tiên để giải quyết xung đột quốc gia sẽ là phương án dẫn đến giải quyết mâu thuẫn quốc gia dân tộc, chấm dứt chia rẽ bè phái, khôi phục lực lượng sản xuất, và không tạo ra những xung đột quốc gia kéo dài mới.

Nếu chúng ta tiếp cận cuộc xung đột ở Donbass chỉ từ góc độ này, thì một trong những lựa chọn giải quyết sẽ bao gồm sự tái hòa nhập một cách dân chủ hòa bình của các nước cộng hòa vào Ukraine, với việc bảo tồn ngôn ngữ và các quyền tự do khác, đảm bảo bất kỳ mức độ tự trị nào mà người dân của DPR và LPR đòi hỏi.

Chúng ta đang nói về sự tái hòa nhập dân chủ một cách hòa bình chứ không phải về sự thôn tính cưỡng bức. Bất kỳ biến thể nào của tái hòa nhập cưỡng bức sẽ chỉ làm sâu sắc thêm sự chia rẽ quốc gia và gây ra vết thương sâu cho phong trào lao động. Và nữa, việc này chắc chắn sẽ không thể thực hiện được chừng nào chính phủ hiện tại và “đảng chiến tranh” vẫn nắm quyền ở Ukraine.

Một giải pháp thay thế cho việc tái hòa nhập là sự độc lập thực sự của DPR và LPR. Tuy nhiên, nếu không có sự thay đổi chế độ ở Nga, nền độc lập của các các nước cộng hòa sẽ chỉ là điều viễn tưởng. Bởi vì trên thực tế, LPR và DPR đã bị tàn phá bởi chiến tranh và phải thường trực đối mặt với sự thù địch từ Ukraine.

Hiện tại, sự độc lập của DPR và LPR không chỉ được Nga công nhận mà còn được củng cố bằng việc đưa quân vào. Nhưng trong hoàn cảnh đó, việc Nga chính thức công nhận các nước cộng hòa chỉ có nghĩa là sự tồn tại chính thức hơn của các chế độ LPR và DPR với tư cách là đối tác của Nga. Điều này không liên quan gì đến tính độc lập thực sự, và càng không liên quan đến quyền tự quyết của DPR và LPR.

Do đó, nền độc lập thực sự của DPR và LPR chỉ có thể là kết quả của sự lựa chọn dân chủ của nhân dân ở đây, với sự ủng hộ của phong trào lao động dân chủ và phản chiến ở cả Ukraine và Nga.

Bất kể những đánh giá về các phương án khả thi để giải quyết cuộc khủng hoảng trong tương lai, trước hết và về cơ bản, khuynh hướng Marxist ủng hộ quyền tự quyết. Quyết định cuối cùng về tương lai của Donbass phải được đưa ra bởi người dân Donbass, thông qua một tiến trình hòa bình, dân chủ. Tái hòa nhập cưỡng bức không thể là cơ sở cho tình bạn thân thiết và hợp tác.

Cũng cần chỉ ra chân lý cơ bản nhất. Về lâu dài, không thể có giải pháp triệt để cho vấn đề xung đột ngôn ngữ, dân tộc và xã hội ngoài cuộc vận động đi lên chủ nghĩa xã hội. Sự phục hồi của chủ nghĩa tư bản và sự sụp đổ của Liên Xô đã tạo ra những điều kiện mà trong đó các bè phái tư sản khác nhau, ở trong các quốc gia thuộc khu vực hậu Xô Viết khác nhau, ép buộc một cách có hệ thống giai cấp công nhân thuộc các nhóm dân tộc và ngôn ngữ khác nhau chống lại nhau. Tất cả những điều này là nhằm đánh lạc hướng những người lao động ở các phía đối diện của biên giới quốc gia và đường phân giới quân sự khỏi thực tế rằng họ có một kẻ thù chung: Tư bản.

Các nhà tư bản muốn làm sâu sắc thêm sự khác biệt về ngôn ngữ dân tộc và sự thù địch lẫn nhau giữa những người lao động cốt là để phân chia giai cấp công nhân. Trong thực tế, bản thân những người lao động ở Ukraine, Nga, hay ở DPR và LPR cũng có thể tự cảm thấy rằng họ có nhiều điểm chung với nhau hơn là các nhà cầm quyền và ông chủ của họ.

Thực tế này có nghĩa là chỉ có một sự thay thế. Những người cộng sản có nhiệm vụ đấu tranh bằng lời nói cũng như hành động cho một phong trào độc lập thống nhất của nhân dân lao động thuộc các quốc gia khác nhau, có khả năng khởi xướng cuộc đấu tranh để thoát khỏi sự bế tắc đẫm máu mà chính chúng ta đang gặp phải.

Vì một liên bang xã hội chủ nghĩa tự do của các nhà nước công nhân, không chỉ của Liên Xô cũ, mà của toàn thế giới! Điều này có nghĩa là chúng ta không đơn giản phải chờ đợi điều gì đó xảy ra hoặc các sự kiện đi đến kết luận tự nhiên của chúng. Ngược lại, tất cả những người Marxist chân chính ở Nga, Ukraine cũng như Donbass cần phải hợp tác với nhau, tạo thành một lực lượng có khả năng giải phóng sức mạnh tiềm tàng của giai cấp công nhân có tổ chức trên toàn khu vực hậu Xô Viết, để xây dựng một đảng cộng sản cách mạng.

Một phong trào dân chủ thống nhất của công nhân là con đường thực sự duy nhất

Điều kiện chính để khắc phục tình trạng bi đát hiện nay ở Donbass là xây dựng một phong trào công nhân đoàn kết, dân chủ trên tất cả các mặt, không chịu sức ép của bất kỳ khối đế quốc nào. Đây là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, nhưng cũng là nhiệm vụ thực tế duy nhất cho bất kỳ ai muốn chấm dứt chiến tranh dã man tàn phá điều kiện sống của giai cấp công nhân hai bên chiến tuyến. Cũng cần phải hiểu rằng, nếu không có một phong trào lao động mạnh mẽ, độc lập, dựa trên chương trình chính trị quốc tế xã hội chủ nghĩa, thì ‘tự do’ cho công nhân của hai bên sẽ chỉ là một sự giả tạo dù theo kịch bản nào.

Sự hình thành của ít nhất một phong trào dân chủ rộng rãi và lý tưởng về một phong trào lao động mạnh mẽ ở các nước cộng hòa là điều kiện để thực hiện quyền tự quyết của các nước cộng hòa, cũng như tự do thực sự cho người lao động Ukraine và Nga. Nếu phong trào dân chủ trong tương lai này quyết định tách mình khỏi Ukraine, một quyết định như vậy nên được đưa ra. Vấn đề cốt yếu là nhân dân lao động phải có thể thực hiện nó mà không có áp lực từ bên ngoài và giai cấp.

Nhiệm vụ của cánh tả ở Ukraine, Nga, LPR và DPR là một nỗ lực tập thể vì quyền tự do của người dân lao động để xác định tương lai của họ, có thể mang hình thức của cả nền độc lập của nước cộng hòa và sự tái hòa nhập hòa bình của LPR và DPR vào Ukraine trên cơ sở tôn trọng ngôn ngữ và các quyền tự do khác, tùy thuộc vào ý chí chính trị của đa số tầng lớp lao động. Phong trào để thực hiện điều này, như một điều cần thiết, phải là một phong trào đơn lẻ ở Ukraine và các nước cộng hòa. Điều kiện cơ bản cho sự hình thành của nó là ngừng bắn, phi quân sự hóa và rút quân đồng thời cả từ phía Nga và Ukraine khỏi giới tuyến giao tranh. Chúng ta sẽ không cho phép các chính phủ ở cả 2 bên chơi trò đổ lỗi cho nhau để nhằm gây hoang mang cho giai cấp công nhân.

Thành tựu thực sự của độc lập và tự do tự quyết trong lãnh thổ của DPR và LPR hiện tại chỉ có thể đạt được thông qua việc giai cấp công nhân lên nắm quyền, được hỗ trợ bởi “lực lượng súng trường”, nhằm chống lại kẻ thù giai cấp của họ.  Chính sách hiện tại của chính quyền các nước cộng hòa biệt lập và do đó, về nguyên tắc, Nga chống lại điều này. Cả sự công nhận chính thức và sự can thiệp quân sự của Nga đều phản đối mục tiêu này.

Con đường thực sự duy nhất là cuộc đấu tranh độc lập của giai cấp công nhân có tổ chức vì chủ nghĩa xã hội!

Lập trường của chúng tôi rất rõ ràng:

Chống lại sự can thiệp quân sự của Nga!

Chống lại chiến tranh và lôi kéo giai cấp công nhân Ukraine và Nga vào cuộc tàn sát lẫn nhau!

Vì quyền tự do tự quyết chân chính của nhân dân lao động!

Vì một phong trào dân chủ độc lập và mạnh mẽ do giai cấp công nhân lãnh đạo!

Vì một liên bang xã hội chủ nghĩa của các dân tộc lao động của tất cả các nước!


Nguồn: https://marxist.news/longrides/o-diplomaticheskom-priznanii-dnr-i-lnr-so-storony-rossijskoj-federaczii/

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận