Thư ngỏ gửi tới anh chị em công nông Ukraine về chiến thắng trước Denikin

Thưa các đồng chí, bốn tháng trước, vào cuối tháng 8 năm 1919, tôi đã có dịp viết thư ngỏ cho các anh chị em công nông về chiến thắng trước Kolchak.

Giờ đây tôi đang in lại toàn bộ bức thư này gửi tới các anh chị em công nông Ukraine về chiến thắng trước Denikin.

Hồng quân đã chiếm được Kiev, Poltava và Kharkov và trên đà thắng lợi đang tiến về Rostov. Ở Ukraine, cuộc nổi dậy chống lại Denikin đang sôi sục. Hắn ta đã phải tập hợp tất cả các lực lượng cho cuộc hành quân cuối cùng nhằm cố gắng khôi phục quyền lực của các địa chủ và tư bản. Chúng ta phải tiêu diệt Denikin để tự bảo vệ mình trước khả năng nhỏ nhất của một cuộc xâm lược mới.

Công nhân và nông dân Ukraine nên làm quen với những bài học mà tất cả công nhân và nông dân Nga đã rút ra được từ cuộc chinh phục Siberia của Kolchak, nơi Hồng quân đã giải phóng nó dưới ách cai trị của địa chủ và tư bản trong nhiều tháng.

Sự cai trị của Denikin ở Ukraine cũng khắc nghiệt chẳng kém sự cai trị của Kolchak ở Siberia. Và không có gì phải hoài nghi rằng, những bài học từ thử thách khắc nghiệt này sẽ mang lại cho công nhân và nông dân Ukraine – cũng giống như chúng đã làm với công nhân và nông dân ở Ural và Siberia – hiểu rõ hơn về các nhiệm vụ của Chính quyền Xô Viết và khiến cho họ kiên quyết hơn để bảo vệ nó.

Ở Đại Nga, hệ thống điền địa đã bị bãi bỏ hoàn toàn. Điều tương tự cũng phải được thực hiện ở Ukraine, Xô viết của công nhân và nông dân Ukraine phải thực hiện việc xóa bỏ hoàn toàn các điền trang và giải phóng hoàn toàn công nhân và nông dân Ukraine khỏi mọi áp bức của địa chủ.

Nhưng ngoài nhiệm vụ này, và một số nhiệm vụ khác mà quần chúng lao động ở Đại Nga cũng như Ukraine đều phải đối mặt, thì chính quyền Xô Viết ở Ukraine còn có những nhiệm vụ đặc biệt của riêng mình. Một trong những nhiệm vụ đặc biệt đáng được quan tâm nhất ở thời điểm hiện tại đó là câu hỏi quốc gia dân tộc, hay nói cách khác, vấn đề là liệu có nên hay không để Ukraine trở thành một nước Cộng hòa XHCN Xô viết Ukraine độc lập và tách biệt được ràng buộc trong một liên minh (liên bang) với Cộng hòa XHCN Xô Viết Nga hay không, hay Ukraine sẽ hợp nhất với Nga để thành lập một nước cộng hòa Xô Viết duy nhất. Về vấn đề này tất cả những người Bolshevik cũng như những người lao động và nông dân có ý thức về chính trị phải suy nghĩ cẩn thận.

Nền độc lập của Ukraine đã được cả Ban chấp hành Trung ương toàn Nga của RSFSR (Cộng hòa Liên bang Xô viết Xã hội chủ nghĩa Nga) và Đảng Cộng sản Nga (những người Bolshevik) công nhận. Do đó, điều đã thành hiển nhiên và được công nhận bởi tất cả rằng, chỉ có bản thân công nhân và nông dân Ukraine mới có thể quyết định, thông qua Đại hội Xô viết toàn Ukraine của họ, xem liệu Ukraine có hợp nhất với Nga hay không, hay liệu nước này có còn là một nước cộng hòa độc lập và riêng biệt hay không, và nếu là trường hợp thứ hai, mối quan hệ liên bang như thế nào sẽ được thiết lập giữa nước cộng hòa đó và Nga.

Câu hỏi này nên được quyết định như thế nào? Điều này phụ thuộc vào lợi ích của nhân dân lao động và việc thúc đẩy cuộc đấu tranh của họ nhằm giải phóng hoàn toàn người lao động khỏi ách thống trị của tư bản.

Trước hết, lợi ích của nhân dân lao động đòi hỏi sự tin tưởng cao nhất và sự liên minh chặt chẽ nhất giữa nhân dân lao động của các quốc gia và dân tộc. Những kẻ ủng hộ địa chủ và tư bản, luôn ra sức để làm công nhân mất đoàn kết, làm gia tăng bất hòa và thù địch giữa các dân tộc, họ làm như vậy cốt để làm suy yếu công nhân và củng cố quyền lực của tư bản.

Tư bản là một lực lượng quốc tế. Để đánh bại nó cần có một liên minh công nhân quốc tế, một tình huynh đệ quốc tế giữa các công nhân.

Chúng tôi phản đối sự thù địch và bất hòa dân tộc, cái quan niệm dân tộc trên hết. Chúng tôi là những người theo chủ nghĩa quốc tế. Chúng tôi đại diện cho sự liên minh chặt chẽ và sự hợp nhất hoàn toàn của công nhân và nông dân của tất cả các dân tộc trong một nước cộng hòa Xô Viết toàn thế giới.

Thứ hai, nhân dân lao động không được quên rằng chủ nghĩa tư bản đã chia các quốc gia thành một số nhỏ các nước áp bức – các cường quốc (đế quốc) với chủ quyền và đặc quyền quốc gia – và phần lớn còn lại là các quốc gia bị áp bức – phụ thuộc và bán phụ thuộc, không có chủ quyền. Cuộc chiến tranh tương tàn và phản động trong giai đoạn 1914-18 đã làm nổi bật thêm sự chia rẽ này và kết quả là làm trầm trọng thêm sự hiềm thù và oán hận. Tích tụ trong nhiều thế kỷ là sự phẫn nộ và hoài nghi của các dân tộc không có chủ quyền và phụ thuộc đối với các quốc gia thống trị và áp bức, của các dân tộc như Ukraine đối với các quốc gia như Đại Nga.

Chúng tôi muốn một liên minh tự nguyện giữa các dân tộc – một liên minh loại trừ bất kỳ sự cưỡng ép nào của quốc gia này đối với một quốc gia khác – một liên minh được thành lập hoàn toàn trên sự tin tưởng, trên sự thừa nhận rõ ràng về tình đoàn kết anh em và trên sự đồng thuận hoàn toàn tự nguyện. Đây không phải việc một chốc một lát có thể làm mà phải làm với sự kiên nhẫn và thận trọng cao nhất, để không làm hỏng vấn đề và không khơi dậy hiềm nghi, và để cho sự ngờ vực được kế thừa từ nhiều thế kỷ của áp bức địa chủ và tư bản, nhiều thế kỷ của sở hữu tư nhân và chia rẽ thù hằn có thể có cơ hội biến mất.

Do đó, chúng ta phải kiên trì cố gắng vì sự thống nhất của các quốc gia dân tộc cũng như thẳng tay đập tan mọi thứ có xu hướng chia rẽ họ, và làm như vậy với tất cả sức thận trọng và kiên nhẫn, thậm chí phải nhượng bộ với những người còn mang trong lòng sự hiềm nghi dân tộc. Chúng ta cũng phải kiên quyết và không khoan nhượng đối với mọi thứ ảnh hưởng đến lợi ích cơ bản của người lao động trong cuộc đấu tranh giải phóng họ khỏi ách thống trị của tư bản. Hiện tại, câu hỏi về việc phân định biên giới – vì chúng tôi đang phấn đấu hướng tới việc xóa bỏ hoàn toàn các biên giới – chỉ là một câu hỏi nhỏ, nó không phải là cơ bản hay quan trọng. Trong vấn đề này, chúng ta có thể chờ đợi và bắt buộc phải chờ đợi, bởi sự hiềm nghi dân tộc thường tồn tại cực kỳ dai dẳng giữa đông đảo nông dân và tiểu chủ, và sự vội vàng có thể chỉ tăng cường nó thêm mà thôi, hay nói cách khác, gây nguy hiểm cho mục tiêu của sự thống nhất hoàn toàn và trọn vẹn.

Kinh nghiệm của cuộc cách mạng công nông ở Nga, cách mạng tháng Mười –  Mười một năm 1917, và hai năm đấu tranh thắng lợi chống lại sự tấn công dữ dội từ giới tư bản Nga và quốc tế, đã cho thấy rõ rằng trong một thời gian các nhà tư bản đã thành công với việc kích động nỗi hiềm nghi dân tộc của nông dân và tiểu chủ Ba Lan, Latvia, Estonia và Phần Lan đối với Đại Nga, và trên cơ sở đó mà gieo rắc mối bất hoà giữa hai bên. Kinh nghiệm đã cho thấy rằng cần rất lâu để sự hiềm nghi này tiêu tan và biến mất, và những người Đại Nga vĩ đại, từng là một dân tộc áp bức lâu nay, càng thể hiện sự thận trọng và kiên nhẫn thì sự hiềm nghi này càng chắc chắn sẽ không trở lại. Chính bằng việc công nhận nền độc lập của các quốc gia Ba Lan, Latvia, Litva, Estonia và Phần Lan, chúng ta đang dần dần giành được niềm tin của quần chúng lao động ở các quốc gia nhỏ lân cận, những người lạc hậu hơn, bị tư bản lừa dối và áp bức nhiều hơn. Đó là cách chắc chắn nhất để giành lấy họ khỏi ảnh hưởng của các nhà tư bản dân tộc “của họ”, và dẫn họ đến sự tin tưởng hoàn toàn vào một nước cộng hòa Xô Viết quốc tế thống nhất trong tương lai.

Chừng nào Ukraine chưa được giải phóng hoàn toàn khỏi Denikin, thì chính phủ của nó, cho đến khi Đại hội Xô viết toàn Ukraine họp, là Ủy ban Cách mạng toàn Ukraine.[1] Bên cạnh những người Cộng sản Bolshevik Ukraine còn có những người Borotba Ukraine, họ đang làm việc trong Ủy ban Cách mạng này với tư cách là thành viên của chính phủ. Một trong những điều phân biệt giữa họ với những người Bolshevik là sự khăng khăng đòi quyền độc lập vô điều kiện cho Ukraine. Những người Bolshevik sẽ không coi đây là đề tài làm nên sự khác biệt và gây mất đoàn kết, họ không coi đây là một trở ngại cho nỗ lực để phối hợp những người vô sản. Cần phải có sự thống nhất trong cuộc đấu tranh chống lại ách thống trị của tư bản và cho nền chuyên chính vô sản, và không nên có sự chia rẽ giữa những người Cộng sản về vấn đề biên giới quốc gia, hoặc liệu có nên có một liên bang hay một số ràng buộc khác giữa các nhà nước. Trong số những người Bolshevik có những người ủng hộ độc lập hoàn toàn cho Ukraine, cũng có những người ủng hộ sự ràng buộc ít nhiều chặt chẽ của hình thức liên bang, và cả những người ủng hộ sự hợp nhất hoàn toàn giữa Ukraine với Nga.

Không có sự khác biệt nào đối với những vấn đề này. Chúng sẽ được quyết định bởi Đại hội Xô Viết toàn Ukraine.

Nếu một người Cộng sản Đại Nga nhất quyết muốn sự hợp nhất giữa Ukraine với Nga, người Ukraine có thể dễ dàng nghi ngờ rằng ông ta ủng hộ chính sách này không phải vì động cơ đoàn kết những người vô sản trong cuộc chiến chống lại tư bản, mà vì những thành kiến ​​dân tộc chủ nghĩa Đại Nga, đế quốc chủ nghĩa xưa kia. Sự ngờ vực như vậy là tự nhiên, và ở một mức độ nào đó là không thể tránh khỏi và chính đáng, bởi vì dân Đại Nga, dưới ách thống trị của địa chủ và tư bản, trong nhiều thế kỷ đã thấm nhuần những thành kiến ​​đáng xấu hổ và ghê tởm của chủ nghĩa sô vanh Đại Nga.

Nếu một người Cộng sản Ukraina kiên quyết đòi quyền độc lập vô điều kiện cho nhà nước Ukraina, thì ông ta sẽ phải tự chất vấn mình xem mình ủng hộ chính sách này là vì lợi ích nhất thời của công nhân và nông dân Ukraine trong cuộc đấu tranh chống lại ách thống trị của tư bản hay là vì những thành kiến ​​dân tộc tư sản nhỏ nhen của người tiểu chủ. Thực tế đã cho thấy hàng trăm trường hợp các nhà “xã hội chủ nghĩa” tiểu tư sản ở các nước khác nhau – tất cả những người theo chủ nghĩa xã hội giả hiệu ở Ba Lan, Latvia và Litva, những người Menshevik người Georgia, những nhà Cách mạng Xã hội chủ nghĩa và những thứ tương tự – đội lốt những người ủng hộ giai cấp vô sản cho một mục đích duy nhất, đó là thúc đẩy chính sách thỏa hiệp gian dối với giai cấp tư sản dân tộc “của họ” để nhằm chống lại những người lao động cách mạng. Chúng tôi đã thấy điều này trong sự cai trị của Kerensky ở Nga trong khoảng thời gian từ tháng 2 đến tháng 10 năm 1917, chúng tôi đã thấy điều đó và đang thấy nó ở tất cả các quốc gia khác.

Do đó, sự hiềm nghi lẫn nhau giữa Cộng sản Đại Nga và Ukraine có thể nảy sinh rất dễ dàng. Làm thế nào để chống lại sự hiềm nghi này? Làm thế nào để nó được khắc phục và giữa hai bên niềm tin được thiết lập?

Cách tốt nhất để đạt được điều này là làm việc cùng nhau để duy trì nền chuyên chính của giai cấp vô sản và chính quyền Xô Viết trong cuộc chiến chống lại địa chủ và tư bản của tất cả các nước và chống lại những âm mưu khôi phục lại sự thống trị của họ. Cuộc chiến chung này sẽ cho thấy rõ ràng trên thực tế rằng bất kể quyết định về độc lập nhà nước hay biên giới có thể là gì thì vẫn cần phải có một liên minh chặt chẽ cả về kinh tế và quân sự giữa những người lao động Đại Nga và Ukraine, nếu không thì các nhà tư bản của “Entente”, nói cách khác, liên minh của các nước tư bản giàu có nhất – Anh, Pháp, Mỹ, Nhật và Ý – sẽ đè bẹp và bóp nghẹt chúng ta trong sự cô lập. Cuộc chiến của chúng ta chống lại Kolchak và Denikin, những người mà những nhà tư bản này cung cấp tiền và vũ khí, là một minh họa rõ ràng cho mối nguy hiểm này.

Kẻ nào phá hoại sự đoàn kết và liên minh chặt chẽ nhất giữa công nhân và nông dân Đại Nga và Ukraine là đang giúp đỡ những người như Kolchak, Denikin, những tên cướp tư bản ở tất cả các nước.

Do đó, những người Cộng sản Đại Nga chúng ta phải thanh trừ với mức độ nghiêm khắc nhất những biểu hiện dù là nhỏ nhất giữa chúng ta với chủ nghĩa dân tộc Đại Nga, vì những biểu hiện như vậy là sự phản bội chủ nghĩa cộng sản nói chung, gây ra tác hại nặng nề nhất bằng cách chia rẽ chúng ta với các đồng chí Ukraine của chúng ta và do đó sẽ ném họ vào vòng tay của Denikin và chế độ của ông ta.

Do đó, những người Cộng sản Đại Nga chúng ta phải nhượng bộ khi có sự khác biệt với những người Cộng sản Bolshevik Ukraina và những người theo chủ nghĩa Borotba, những khác biệt liên quan đến nền độc lập nhà nước của Ukraine, các hình thức liên minh của nó với Nga và vấn đề dân tộc nói chung. Nhưng tất cả chúng ta, những người Cộng sản Đại Nga, những người Cộng sản Ukraina, và những người Cộng sản của bất kỳ quốc gia nào khác, phải kiên cường và không thể thoả hiệp trước những vấn đề cơ bản và cốt lõi giống nhau đối với tất cả các quốc gia dân tộc, về cuộc đấu tranh vô sản, về chế độ chuyên chính vô sản.; chúng ta không được thỏa hiệp với giai cấp tư sản hoặc bất kỳ bộ phận nào của lực lượng đang bảo vệ chúng ta chống lại Denikin.

Denikin phải bị đánh bại và tiêu diệt, và những cuộc xâm lăng như vậy của anh ta không được phép tái diễn. Đó là lợi ích cơ bản của cả công nhân và nông dân Đại Nga cũng như Ukraine. Cuộc chiến sẽ là một cuộc chiến lâu dài và khó khăn vì các nhà tư bản trên toàn thế giới đang giúp đỡ Denikin và sẽ giúp tất cả những ai khác giống Denikin.

Trong cuộc chiến lâu dài và cam go này, chúng ta, những người lao động Đại Nga và Ukraine phải duy trì liên minh thân thiết nhất, vì nếu chỉ riêng mình chúng tôi thì chắc chắn sẽ không thể đương đầu với nhiệm vụ. Dù ranh giới của Ukraine và Nga có thể là gì, bất kể hình thức của mối quan hệ bang giao giữa chúng là gì, điều đó không quá quan trọng; đó là vấn đề có thể và nên thực hiện nhượng bộ, trong đó điều này, điều khác, hoặc điều thứ ba có thể được thử – sự nghiệp của công nhân và nông dân, chiến thắng chủ nghĩa tư bản, sẽ không bị diệt vong vì điều đó.

Nhưng nếu chúng ta không duy trì được liên minh thân cận nhất, liên minh chống lại Denikin, liên minh chống lại các nhà tư bản và kulaks của các nước chúng ta và của tất cả các nước, thì lý tưởng của nhân dân lao động chắc chắn sẽ bị diệt vong trong nhiều năm tới theo nghĩa là các nhà tư bản sẽ có thể đè bẹp và bóp nghẹt cả Xô Viết Ukraine và Xô Viết Nga.

Và điều mà giai cấp tư sản của tất cả các nước, tất cả các đảng phái tiểu tư sản, tức là, các đảng “thỏa hiệp” cho phép mình liên minh với giai cấp tư sản để chống lại công nhân – cố gắng thực hiện nhất là làm mất đoàn kết công nhân thuộc các dân tộc khác nhau, làm mất lòng tin, và phá vỡ liên minh quốc tế chặt chẽ và tình huynh đệ quốc tế của công nhân. Bất cứ khi nào mà giai cấp tư sản thành công trong việc này thì mục tiêu của những người lao động sẽ bị mất đi. Do đó, những người Cộng sản Nga và Ukraine phải bằng nỗ lực kiên nhẫn, bền bỉ, không khoan nhượng và phối hợp, xóa bỏ mưu đồ dân tộc chủ nghĩa của giai cấp tư sản và đánh đổ mọi định kiến ​​dân tộc chủ nghĩa, đồng thời nêu gương cho nhân dân lao động trên thế giới về một liên minh thực sự vững chắc của công nhân và nông dân của các quốc gia khác nhau trong cuộc chiến giành lấy quyền lực về tay Xô Viết, để lật đổ ách thống trị của địa chủ và tư bản, và vì một nước cộng hòa Xô Viết liên bang toàn thế giới.


 V.I Lenin, tháng 12 năm 1919

Nguồn: MIA

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận