Chủ nghĩa xã hội không chỉ là về sở hữu nhà nước – mà là về quyền tái phân phối.

(Một cuộc phỏng vấn với Pelle Dragsted)

Trong suốt nhiều thập kỷ phản đối tân tự do, những bộ phận sôi động nhất của nhà nước phúc lợi Bắc Âu là những bộ phận nằm dưới sự kiểm soát trực tiếp của quần chúng. Kinh nghiệm của họ cho thấy rằng cách tốt nhất để đẩy lùi tư bản là dân chủ hóa quyền lực trong xã hội.

Cuộc bầu cử của Na Uy vào tháng trước đã mang đến một sự thay đổi lớn đối với Cánh tả, bao gồm cả một bước đột phá trong nghị viện đối với Đảng Đỏ xã hội chủ nghĩa (Rødt). Giờ đây các chính phủ dân chủ – xã hội đã nắm quyền ở tất cả năm nước Bắc Âu, với sự hình thành ngày càng tăng về phía bên trái của họ chống lại việc phá bỏ thêm các quốc gia phúc lợi trong khu vực. Sau nhiều năm rút lui và thất bại trước Cánh tả ở Hoa Kỳ và châu Âu, kinh nghiệm Bắc Âu một lần nữa dường như cho thấy một con đường phía trước.

Những dấu hiệu đầu tiên của làn sóng cánh tả Bắc Âu này đến từ Liên minh Đỏ-Xanh (Enhedslisten) ở Đan Mạch, tổ chức đã nắm giữ ít nhất một chục ghế trong quốc hội kể từ chiến dịch tổng tuyển cử đột phá cách đây mười năm. Một trong những nghị sĩ của đảng trong thời kỳ này là Pelle Dragsted, người cũng là chiến lược gia chính của đảng. Cuốn sách gần đây của ông về Chủ nghĩa xã hội Bắc Âu là một cuốn sách bán chạy bất ngờ ở quê hương ông, khơi dậy các cuộc tranh luận lâu dài về chủ nghĩa xã hội. Cuốn sách đề cập đến bản chất của chủ nghĩa tư bản và cách biến đổi nó bằng cách xây dựng dựa trên di sản của các phong trào công nhân Bắc Âu trong thế kỷ XX.

Trong một cuộc phỏng vấn, Rune Møller Stahl và Andreas Møller Mulvad đã nói chuyện với Dragsted về tình trạng hiện tại của nền dân chủ xã hội Bắc Âu và cách mà các lực lượng cánh tả mới có thể xây dựng dựa trên những thành tựu lịch sử của nó.


RMS (Rune Møller Stahl):

Điểm khởi đầu cho cuốn sách của bạn là một báo cáo mà chính quyền Trump xuất bản vào năm 2018, về định hướng chủ nghĩa xã hội của các nước Bắc Âu. Trái ngược với những gì chúng ta thường đọc trên Jacobin và các ấn phẩm cánh tả khác, bạn cho rằng Trump đã đúng khi gọi các nước Bắc Âu là xã hội chủ nghĩa, hoặc ít nhất là xã hội chủ nghĩa hơn những gì chúng thường được những người cánh tả như chúng ta, những người đã xác định chúng như là các nước tư bản với mức phúc lợi hào phóng. Bạn có thể nói rõ hơn về lý do tại sao Trump đúng?

PD (Pelle Dragsted):

Một thông điệp chính trong cuốn sách của tôi là chúng ta, phe Cánh tả chưa đủ giỏi để thừa nhận những chiến thắng của chúng ta và các yếu tố xã hội chủ nghĩa có thể tìm thấy trong các hệ thống kinh tế hiện có. Khi Trump và Fox News, và cả Bernie Sanders, đều gọi các nước Bắc Âu là xã hội chủ nghĩa, họ đã hiểu đúng. Cụ thể, ở các nước Bắc Âu chúng tôi được hưởng một lượng đáng kể quyền sở hữu dân chủ cũng như một nền kinh tế phi hàng hóa rộng rãi. Đây không chỉ là thành quả của sức mạnh lịch sử của giai cấp công nhân trong việc chinh phục quyền lực nhà nước mà còn của khu vực hợp tác xã rất mạnh từng tồn tại ở các nước Bắc Âu.

Thật khó để thừa nhận lĩnh vực phi tư bản này, bởi vì chúng tôi ở Cánh tả đã được đào tạo để suy nghĩ về các hình thức xã hội như tổng thể – tương đương với xã hội hoặc toàn bộ nền kinh tế. Cách suy nghĩ này giả định rằng chủ nghĩa tư bản là phổ biến khắp nơi và miễn là chủ nghĩa tư bản tồn tại thì chủ nghĩa xã hội sẽ không có bất kỳ chỗ đứng nào.

Vì vậy, được truyền cảm hứng từ những người như Erik Olin Wright Matt Bruenig của Dự án Chính sách Nhân dân, tôi bác bỏ quan niệm về chủ nghĩa xã hội như một trong hai. Thay vào đó, chúng ta nên nghĩ về một sự liên tục trong đó các xã hội có thể ít nhiều mang tính xã hội chủ nghĩa.

Quan điểm này đặc biệt phù hợp với các nước Bắc Âu, nơi chúng ta có mức độ sở hữu chung cao hơn. Hãy định nghĩa chủ nghĩa tư bản là một hệ thống trong đó chủ sở hữu tư bản kiểm soát tư liệu sản xuất và trao đổi hàng hóa của họ trên thị trường mà họ cũng mua sức lao động. Từ quá trình này, họ thu được lợi nhuận. Nhưng nhìn vào các nước Bắc Âu, chúng ta có thể thấy rằng phần lớn nền kinh tế của chúng không phù hợp với định nghĩa này: Ở Đan Mạch, khu vực công chiếm 20-25% tổng nền kinh tế. Cứ ba người trên thị trường lao động thì có một người là công nhân viên chức. Và trong lĩnh vực này, không có sở hữu tư nhân.

Trường học, bệnh viện và nhà trẻ, v.v. không thuộc sở hữu của các nhà tư bản, mà là của các công dân nói chung. Không ai thu lợi nhuận, và hàng hóa và dịch vụ được sản xuất ra không được trao đổi trên thị trường, mà theo một hệ thống vững chắc về khả năng và nhu cầu. Khu vực này được tạo ra bằng cách đưa các bộ phận của nền kinh tế ra khỏi phạm vi thị trường. Hàng hóa đã được biến đổi thành hàng hóa mà mọi công dân đều có thể tiếp cận được. Đây có thể được gọi là loại bỏ hàng hóa.

Nhưng ngoài khu vực công, chúng ta cũng có một bộ phận đáng kể của khu vực tư nhân được dân chủ hóa. Khu vực hợp tác xã vẫn chiếm tỷ trọng khá lớn trong nền kinh tế của chúng ta và thậm chí còn được mở rộng hơn cách đây vài thập kỷ. Ở Đan Mạch, khu vực hợp tác xã xuất hiện từ một sự biến động trong xã hội nông nghiệp vào cuối thế kỷ 19 thông qua một cuộc đấu tranh đồng thời cho dân chủ và chống lại quyền sở hữu tư nhân đối với các xưởng sản xuất sữa, thịt và toàn bộ chuỗi sản xuất nông nghiệp, bao gồm thị trường sản phẩm phân bón và thuốc trừ sâu. Đồng thời, các hợp tác xã người tiêu dùng đã phát triển và một thời gian sau, phong trào công nhân bắt đầu thành lập các hợp tác xã của riêng mình.

Ngày nay, sở hữu hợp tác vẫn còn đầy năng động. Chuỗi siêu thị lớn thứ hai của Đan Mạch do các thành viên của nó sở hữu và điều hành. Các tiện ích như điện, nước và hệ thống sưởi do hợp tác xã chi phối, và 20% nhà ở được hợp tác kinh doanh. Ngay cả trong lĩnh vực tài chính thì sở hữu chung vẫn nắm phần quan trọng.

Điều này không có nghĩa là những công ty như vậy đại diện cho “chủ nghĩa xã hội thuần túy”. Chúng hoạt động trong một thị trường và phải cạnh tranh trên cơ sở tư bản. Nhiều trường hợp các xã viên đã mất dần ảnh hưởng theo thời gian. Và khu vực công không bị chi phối bởi người lao động ở bất kỳ mức độ nào gần như chúng ta mong muốn. Mặc dù vậy, tôi vẫn nghĩ rằng có điều gì đó khác biệt về chất ở các công ty này, bởi vì có tiềm năng của sự dân chủ. Các nhà quản lý của họ không phải chịu trách nhiệm trước các nhà tư bản, mà phải chịu trách nhiệm trước các thành phần bao gồm các bên liên quan – người tiêu dùng trong khu vực tư nhân, công dân trong khu vực công. Các logic hoàn toàn khác nhau có thể trở nên phổ biến trong các công ty này và chúng ta có thể khai thác điều đó nếu chúng ta coi chúng như một mảnh đất cho cuộc đấu tranh.

RMS:

Nhưng sở hữu hợp tác có ích gì nếu bạn vẫn đang cạnh tranh trong thị trường tư bản? Các nước Bắc Âu luôn có nền kinh tế phụ thuộc nhiều vào xuất khẩu, vì vậy họ dễ bị tổn thương về mặt đó. Làm thế nào mà dự án này đã thành công?

PD:

Chừng nào khu vực tư bản còn thống trị, thì sẽ còn đó áp lực lên khu vực dân chủ. Nhưng lịch sử của chúng ta cho thấy rằng tư bản không phải lúc nào cũng chiến thắng. Kinh nghiệm của Bắc Âu cho thấy khu vực dân chủ có thể mở rộng trong nhiều thập kỷ với chi phí của khu vực tư bản. Gần đây, trong thời kỳ tân tự do, chúng ta đã thấy một sự chuyển động ngược lại, nơi mà quyền sở hữu tư bản đã mở rộng, và xã hội của chúng ta đã trở nên ít xã hội chủ nghĩa hơn. Nhưng quan điểm của tôi là sự phát triển này có thể bị đảo ngược và chúng ta có thể mở rộng khu vực dân chủ, thông qua dân chủ hóa quyền sở hữu doanh nghiệp, hoặc bằng cách mở rộng khu vực công sang các khu vực mới hoặc quay trở lại tư nhân hóa.

Ngay cả trong một xã hội có đầy đủ quyền sở hữu hợp tác, cạnh tranh trên thị trường sẽ hạn chế tính dân chủ trong các công ty, đặc biệt nếu bạn đang ở trong một thị trường toàn cầu do các công ty tư bản thống trị.

Chúng ta có thể thấy điều này trong lĩnh vực nông nghiệp hợp tác của Đan Mạch. Ở đây, các hợp tác xã do nông dân làm chủ vẫn chiếm ưu thế – đặc biệt là trong ngành chăn nuôi bò sữa và giết mổ. Nhưng hoạt động của các công ty này không cho thấy sự cân nhắc xã hội mấy ấn tượng. Họ không đối xử tốt với nhân viên, họ có lượng khí thải CO2 cao và các vấn đề môi trường khác. Khi các công ty này hành xử theo cách này, đó là do áp lực cạnh tranh quốc tế. Nếu những công ty này muốn thành công trên thị trường quốc tế, họ buộc phải đưa ra những quyết định có hại cho xã hội.

Vì vậy, hình thức sở hữu là không đủ. Chúng ta cũng cần xem xét mối quan hệ giữa thị trường và kế hoạch. Và ở đây chúng ta cần lập kế hoạch nhiều hơn nữa trong nền kinh tế. Điều này có nghĩa là thiết lập một khuôn khổ chính trị để đảm bảo rằng sự cạnh tranh giữa các công ty không dẫn đến các hành động có hại cho xã hội.

AMM:

Bạn có thể đưa ra một ví dụ cụ thể về sự can thiệp kinh tế có kế hoạch như vậy có thể trông như thế nào không?

PD:

Luật Khí hậu Đan Mạch năm 2019 là một ví dụ khá rõ ràng về cách tiếp cận kinh tế dựa trên kế hoạch. Người ta đã quyết định rằng lượng khí thải phải giảm 70% vào năm 2030 và một hội đồng độc lập đã được thành lập để giám sát liệu chính phủ – bất kể màu sắc chính trị của nó – có tuân thủ các mục tiêu hay không. Vì vậy, một mục tiêu đã được đặt ra, và sau đó tất cả các lĩnh vực sẽ cần phải điều chỉnh thông qua các chính sách cụ thể.

Mô hình này có thể được sao chép cho việc xây dựng luật bất bình đẳng, luật đa dạng sinh học hoặc luật bình đẳng giới. Ý tưởng sẽ là đặt ra một số mục tiêu dân chủ dựa trên các quy trình thảo luận rộng rãi, bao trùm và sau đó tìm ra các công cụ tốt nhất, dù là theo kế hoạch hay dựa trên thị trường, để đạt được chúng.

Ý tưởng của tôi về chủ nghĩa xã hội đi trên hai chân: quyền sở hữu và kế hoạch tổng thể. Vì vậy, miễn là chúng ta còn có sở hữu tư nhân tư bản, chúng ta sẽ thấy quyền lực đầu sỏ thuộc về các nhà tư bản – một quyền lực mà họ có thể sử dụng để chống lại kế hoạch dân chủ. Nhưng với sự mở rộng quyền sở hữu và dần dần trở nên dân chủ hóa, quyền lực của chế độ đầu sỏ này bị hạn chế. Vì vậy, việc đưa ra các quyết định dân chủ về cách cấu trúc nền kinh tế dần trở nên dễ dàng hơn.

RMS:

Vì vậy, tại sao không phải là một mô hình hoàn toàn dựa trên quy hoạch? Tại sao lại giữ nguyên các yếu tố của thị trường khi xây dựng chủ nghĩa xã hội?

PD:

Theo kinh nghiệm lịch sử, vấn đề của một nền kinh tế kế hoạch hóa tập trung là khi các nền kinh tế trở nên phức tạp hơn, chúng sẽ gặp khó khăn về mặt đổi mới và hiệu quả.

Nhưng nền kinh tế kế hoạch hóa tập trung cũng dẫn đến sự tập trung quyền lực, điều này làm suy yếu quyền tự chủ của giai cấp công nhân.

Chủ nghĩa xã hội chính xác là cho phép mọi người đưa ra quyết định về các vấn đề liên quan đến cuộc sống của họ. Vì vậy, tôi hoài nghi về một mô hình giống như Gosplan của Liên Xô, có kế hoạch tập trung mọi thứ đến từng chi tiết nhỏ nhất.

Tôi tin rằng chúng ta phải triển khai cơ chế thị trường để đảm bảo quyền tự chủ của địa phương. Nhưng nó phải được giới hạn bởi kế hoạch dân chủ nghiêm ngặt.

RMS:

Trong cuộc tranh luận về cuốn sách của bạn ở Đan Mạch, bạn đã bị buộc tội là một nhà dân chủ xã hội. Bạn nói gì với những người nói rằng những gì bạn đang mô tả không thực sự là chủ nghĩa xã hội?

Tôi bị cuốn hút bởi khái niệm “chủ nghĩa xã hội thiết thực” được phát triển bởi Đảng Dân chủ Xã hội Thụy Điển, và đặc biệt là Gunnar Adler Karlsson. Ý tưởng là trong khi chính thức duy trì quyền sở hữu tư bản, bạn loại bỏ các chức năng của nó bằng cách giới hạn những gì nhà tư bản có thể sử dụng tài sản này.

Ví dụ, nếu bạn sở hữu bất động sản cho thuê vào những năm 1970, bạn sẽ chính thức sở hữu tòa nhà, nhưng việc bạn có thể tính phí thuê bao nhiêu và các căn hộ nên được trang bị như thế nào thì lại được quyết định về mặt chính trị. Việc bạn có phải phá bỏ tài sản của mình hay không là do luật quy hoạch quyết định, và nếu bạn bán nó, bạn sẽ bị đánh thuế nặng.

Vì vậy, có thể bạn có quyền sở hữu, nhưng sức mạnh thực tế mà điều này mang lại bị hạn chế rất nhiều. Karlsson đã so sánh điều này với chế độ quân chủ ở các nước Bắc Âu. Về mặt hình thức, các quốc vương vẫn là nguyên thủ quốc gia, nhưng trên thực tế họ không có thực quyền. Ý tưởng là làm điều tương tự với các nhà tư bản.

Đây là ý tưởng đằng sau dự án xã hội – dân chủ. Và nó khá thành công trong nhiều thập kỷ. Nhưng khi cuộc khủng hoảng xảy ra vào những năm 1970 và hệ thống Keynes rơi vào khủng hoảng, việc các nhà tư bản được phép giữ quyền sở hữu đối với các tư liệu sản xuất chính đã chứng tỏ là một vấn đề tồn tại của nền dân chủ xã hội. Điều này có nghĩa là họ có thể nhanh chóng phát động một cuộc tấn công để đảo ngược tất cả những cải tiến này. Và đây là tình huống mà chúng ta đã ở trong ba mươi năm qua.

Đó là lý do tại sao tôi hoài nghi chiến lược xã hội – dân chủ. Chính nhà kinh tế học Thụy Điển Rudolf Meidner đã nói rằng, chừng nào tư bản còn giữ được quyền sở hữu thì nó còn có súng để bắn vào đầu giai cấp công nhân.

Đó là kết luận của tôi trong cuốn sách, vì vậy tôi cực kỳ bác bỏ ý kiến ​​cho rằng những gì tôi đang trình bày là một kế hoạch cải cách. Nhưng nó là một chiến lược theo chủ nghĩa dần dần, chứ không phải là một chiến lược cách mạng cổ điển. Điều này không có nghĩa là sẽ không có bất kỳ khoảng thời gian nghỉ ngơi và đối đầu nào trong suốt quá trình đó. Nó không phải là một sự tiến hóa chậm chạp trong một xã hội mới như Eduard Bernstein đã tưởng tượng – vì có những đặc quyền to lớn đang bị đe dọa, và tư bản sẽ tấn công trở lại.

Nhưng thật ảo tưởng khi nghĩ rằng quá độ lên chủ nghĩa xã hội sẽ diễn ra chỉ qua một lần đổ vỡ nhanh chóng. Tôi không nghĩ rằng kinh nghiệm chúng ta có được từ lịch sử chỉ ra rằng đây là một mô hình tốt. Những nơi mà nó đã được thực hiện đã không thành công trong việc hiện thực hóa các xã hội bình đẳng mà các nhà cách mạng đã mơ ước tạo ra.

Trong các xã hội phát triển tốt như các nước Bắc Âu, đơn giản là không có sự hỗ trợ đáng kể nào cho việc nhảy vào mảnh đất chưa được xác định của một cuộc biến động cách mạng.

Và đồng thời, một cuộc cách mạng phá vỡ cũng sẽ đồng nghĩa với sự suy thoái kinh tế, vì vậy nếu chúng ta muốn duy trì nền dân chủ, và điều đó là không thể thương lượng đối với tôi, thì câu hỏi đặt ra là liệu chúng ta có thể duy trì quyền lực trong khoảng thời gian 10 đến 20 không. nhiều năm mà một sự chuyển đổi xã hội sẽ diễn ra.

RMS:

Bạn rất nhấn mạnh vào trọng tâm truyền thống của Cánh tả trong việc quốc hữu hóa nền kinh tế. Phê bình của bạn ở đây là gì?

PD:

Vấn đề là sở hữu nhà nước là một cách thức tổ chức sở hữu gián tiếp và xa vời.

Chúng tôi đã thấy kết quả của việc này ở Khối phía Đông trước đây. Khi chủ nghĩa tư bản du nhập trở lại, có tương đối ít cuộc biểu tình ở các nước Đông Âu. Nếu người lao động cảm thấy họ thực sự làm chủ công ty của mình, thì việc tư nhân hóa tất cả đã không dễ dàng như vậy.

Đồng thời, quyền sở hữu nhà nước ở các nước dân chủ dễ bị tổn thương theo những cách khác nhau. Chúng ta đã thấy dưới chủ nghĩa tân tự do rằng, tất cả những gì cần làm là một thất bại trong cuộc bầu cử và sau đó một chính phủ cánh hữu sắp thành lập có thể bán hết mọi thứ đã xây dựng trong nhiều thập kỷ. Chúng tôi đã thấy điều này với Margaret Thatcher ở Anh, nơi bạn có một khu vực kinh doanh thuộc sở hữu công cộng khá rộng rãi nhưng đã được bán hết cho các nhà tư bản chỉ trong một vài năm.

Nếu chúng ta so sánh điều này với Đan Mạch, không phải là chúng ta không có các chính phủ cánh hữu muốn mở rộng sở hữu tư bản. Họ chỉ gặp khó khăn hơn vì mô hình sở hữu phi tập trung hơn. Đã có những nỗ lực tư nhân hóa cơ sở hạ tầng, nhưng chúng thuộc sở hữu của các hợp tác xã, vì vậy các chính trị gia không thể chỉ bán chúng.

Thatcher cũng bán bớt nhà ở chính phủ thông qua chương trình “quyền được mua”; họ cũng đã thử ở Đan Mạch, nhưng không làm được vì nhà ở hợp tác của chúng tôi thuộc sở hữu của người thuê thông qua các tổ chức phi lợi nhuận. Thật nghịch lý, chính tài sản tư nhân đã ngăn cản việc bán nhà ở và cơ sở hạ tầng cho các lực lượng tư bản.

Điều này không có nghĩa là tôi chống lại quyền sở hữu công cộng. Về cơ bản, tôi tin rằng sở hữu công phải lớn hơn. Một lĩnh vực như tài chính hoặc năng lượng nên có nhiều quyền sở hữu công hơn.

AMM:

Ngay bây giờ, Đan Mạch có thể là nơi nổi tiếng nhất thế giới về các chính sách nhập cư rất nghiêm ngặt, điều đã được các đảng Dân chủ Xã hội cầm quyền chấp nhận. Bạn cảm thấy thế nào khi trở thành một phần của đa số nghị viện, nơi giúp họ nắm quyền?

PD:

Khó khăn và chán nản. Trong khi Đan Mạch có một di sản đoàn kết mạnh mẽ, một mức đáng kể dân số cảm thấy rất khó để mở rộng tình đoàn kết này tới những người tị nạn và nhập cư. Và quan điểm ​​phân biệt chủng tộc khá là phổ biến trong một bộ phận dân cư.

Trong bối cảnh này, Đảng Dân chủ-xã hội của chúng tôi đã quyết kiên định với một đường lối cứng rắn đối với người tị nạn cùng diễn ngôn gây chia rẽ mạnh mẽ về những người nhập cư sống ở Đan Mạch.

Chúng tôi không cung cấp phiếu bầu cho chính sách này và chúng tôi đã cố gắng chống lại cũng như vận động chống lại nó hết sức có thể. Nhưng có một đa số khá lớn đằng sau nó trong quốc hội, bao gồm cả Đảng Dân chủ Xã hội cùng với Cánh hữu, và tiếc là cả một phần lớn dân số.

Giải pháp mà tôi đặt hy vọng là một nỗ lực lâu dài để tổ chức về mặt chính trị. Tất cả đều nhằm cho thấy sự đối kháng giai cấp, chứ không phải dân tộc, mới là điều quan trọng. Cách tốt nhất để chống lại nạn phân biệt chủng tộc là tổ chức giữa các dân tộc. Khoảnh khắc bạn diễu hành hàng bên hàng cùng với các đồng nghiệp của mình từ Pakistan hoặc Somalia, bạn đang tạo ra sự đoàn kết. Chỉ bằng cách tổ chức và chiến đấu xung quanh sự phân chia giai cấp, chúng ta mới có thể vượt qua sự phân chia dựa trên sắc tộc và chủng tộc.

RMS:

Nhìn sang các quốc gia khác, Sanders, [Jeremy] Corbyn, Podemos đều đã thất bại trong những năm gần đây, và bây giờ là Die Linke. Phe Cánh tả đã thua ở những nơi khác, vậy tại sao ở các nước Bắc Âu điều này lại khác?

PD:

Cánh tả Bắc Âu không ở vị trí thách thức các nền dân chủ xã hội để giành vị trí bá chủ trong phe trung tả. Ví dụ, chúng ta không ở trong tình huống tương tự như tình huống mà Podemos đã hướng tới vài năm trước.

Nhưng chúng ta có cơ hội để thách thức tân tự do. Nếu chúng ta nhìn vào cách xử lý cuộc khủng hoảng COVID, chúng ta sẽ thấy một cách tiếp cận dân chủ – xã hội cổ điển. Các khoản lương bị mất đã được nhà nước bù đắp hoàn toàn hoặc chi trả một phần, miễn là các công ty đồng ý không sa thải công nhân. Điều này thể hiện sự đoạn tuyệt với logic tân tự do, và nó có nghĩa là hiện nay có sự ủng hộ lớn hơn cho các ý tưởng xã hội chủ nghĩa – rằng nhà nước nên đóng một vai trò trực tiếp trong nền kinh tế; rằng chúng ta cần an sinh xã hội.

Đại dịch COVID đã làm cho rõ ràng làm thế nào mà chúng ta phụ thuộc vào nhau. Điều này đã dẫn đến tinh thần đoàn kết được nâng cao. Nhưng cội nguồn cho sự thay đổi này sâu xa hơn nhiều, ít nhất là từ cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008, cuộc khủng hoảng đã chấm dứt ảo tưởng về chủ nghĩa tư bản như một hệ thống không có khủng hoảng.

AMM:

Vậy làm thế nào để người Bắc Âu có thể tránh được những cái bẫy đã giăng ra với Sanders hoặc Podemos?

PD:

Chiến lược dân túy cánh tả mà Podemos là đại diện có một số vấn đề trong bản thân nó. Bạn có thể tiếp cận các bộ phận mới của khu vực bầu cử bằng cách giới thiệu bản thân như một sự đoạn tuyệt với “nền chính trị cũ”, nhưng nó không phải là một chiến lược bền vững trong dài hạn. Khi bạn đã đi được mười năm và đã tham gia vào chính quyền địa phương, trên thực tế bạn đã biến thành một đảng “bình thường”. Và sau đó bạn phải giới thiệu một cái gì đó khác.

Nhưng tôi thấy không có lý do gì để chán nản. Những nỗ lực của Sanders, [Jeremy] Corbyn, và những người khác để nắm quyền đã không thành công. Nhưng tôi nghĩ rằng phe Cánh tả ở những quốc gia như vậy nên tự hào về những gì họ đạt được. Ở cả Hoa Kỳ và Vương quốc Anh, một Cánh tả hoàn toàn bị gạt ra ngoài lề – nhiều hơn bất cứ điều gì chúng ta từng trải qua ở các nước Bắc Âu – đã tiến tới trung tâm của sân khấu chính trị. Điều này đã xảy ra một lần và nó có thể xảy ra một lần nữa. Và vì vậy, chúng ta nên chuẩn bị tinh thần.

Những kinh nghiệm của Corbyn, Sanders và Podemos đã trở thành nguồn cảm hứng dồi dào cho tôi. Khi bạn đang ở gần quyền lực, bạn phải suy nghĩ thực tế. Kể từ khi Chiến tranh Lạnh kết thúc, những người theo chủ nghĩa xã hội có xu hướng tham gia vào các cuộc thảo luận trừu tượng xung quanh các khái niệm bí truyền như Đế chế của Michael Hardt và Toni Negri. Nhưng bây giờ chúng ta buộc phải suy nghĩ về cách chúng ta sẽ thực hiện những bước đầu tiên hướng tới chủ nghĩa xã hội.

Điều này đã khơi dậy một quá trình vô cùng sáng tạo với các Viện nghiên cứu chính sách, sách vở và các cuộc thảo luận mới. Chúng tôi đã tạo ra nhiều chương trình cải cách hơn trong những năm gần đây so với chúng tôi đã làm trong vài thập kỷ trước đó. Vì vậy, chúng tôi đã chuẩn bị tốt hơn nhiều cho lần tới khi cơ hội ập đến. Chủ nghĩa xã hội đã chuyển từ một viễn cảnh xa vời sang một khả năng hiện thực.


Nguồn: Jacobinmag


Pelle Dragsted: Là một chính trị gia cánh tả, trở thành nghị sĩ ở Đan Mạch từ 2015.

 

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận